Tiêu lão phu nhân bình tĩnh lại: “Chuyện này con để ta suy nghĩ lại.”

Tĩnh Hải Hầu hơi sửng sốt, mỗi lần nhắc đến chuyện này, lão phu nhân luôn kịch liệt phản đối, không ngờ lần này lại nói là sẽ suy nghĩ. Nhưng nghĩ đến dư luận dạo gần đây, thái độ của mẫu thân như vậy cũng là điều dễ hiểu. Thanh danh của Du Nhi vô cùng vang dội, không tránh khỏi việc kéo theo vợ chồng Chu thị, Nhã Quân là con gái ruột của bọn họ, còn là người hoán đổi thân phận với Du Nhi, khó tránh khỏi việc bị nói này nói kia.

“Mẫu thân hãy suy nghĩ thật kỹ, quả thật sẽ sinh ra ngăn cách với Nhã Quân, nhưng dù sao con chắc chắn sẽ không hại nó.”

Giọng điệu Tĩnh Hải Hầu chân thành, dù sao đó cũng là đứa con gái bọn họ yêu thương những 13 năm.

Tiêu lão phu nhân nhìn Tĩnh Hải Hầu, dường như đang đánh giá sự chân thành của ông ấy, sau đó khóe miệng hơi cong lên.

“Ta cũng nghe nói qua về chuyện bên ngoài rồi, Nhã Du đúng là rất may mắn.”

Tiêu lão phu nhân gật đầu, cố hết sức nở một nụ cười.

Tĩnh Hải Hầu mỉm cười: “Cũng không biết nó lấy ở đâu ra nhiều ý tưởng như vậy.”



Tiêu lão phu nhân: “Nói cho cùng cũng là con cái của Tiêu gia, cho dù lớn lên ở dân gian, cũng không dấu được ánh hào quang trên người.”

Đây là lời khen đầu tiên của Tiêu lão phu nhân dành cho con gái mà Tĩnh Hải Hầu được nghe, trái tim không khỏi có chút rung động.

Tiêu lão phu nhân lắc đầu than nhẹ: “Đáng tiếc là một cô nương, nếu là một trang nam nhi, những công lao này đủ để nó vào triều làm quan, ta nghe nói bệ hạ và thái tử đều rất tán thưởng nó, thật đáng tiếc.”

Tĩnh Hải Hầu bật cười: “Du Nhi là cô nương của Tiêu gia chúng ta, vinh dự của nàng là vinh dự của Tiêu gia.”

“Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn kém hơn một chút, nó là một cô nương nên không thể làm quan, nếu là huynh đệ Dương Nhi thì tốt rồi.”

Tiêu lão phu nhân thật sự cảm thấy đáng tiếc. Dù sao sau này vẫn phải lập gia đình, đợi đến lúc nàng lập gia đình, phần vinh dự này sẽ thuộc về nhà chồng, Tiêu gia bọn họ chẳng khác nào may áo cưới cho người khác.

Tĩnh Hải Hầu hơi ngẩn ra, từ từ ngồi thẳng lên: “Ý của mẫu thân là?”

Tiêu lão phu nhân chần chờ, chậm rãi nói: “Thanh danh của Nhã Du đã đủ để nàng hưởng thụ một đời, nếu thêm nữa cũng chỉ là dệt hoa trêu gấm. Chi bằng giao phần còn lại cho đám Dương Nhi, sẽ trợ giúp con đường làm quan của huynh đệ bọn họ. Đám Dương Nhi tốt thì nó cũng sẽ tốt.”

“Con nói xem như vậy có phải là rất có lý không?”

Tiêu lão phu nhân cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng quai hàm căng thẳng lại để lộ ra chút chột dạ.

Tâm trạng Tĩnh Hải Hầu phức tạp khó tả, kinh sợ, phẫn nộ, còn có chút nguội lạnh, vì Nhã Quân, mẫu thân thật sự là dốc hết sức lực hao tổn tâm huyết, ngay cả Tiêu Dương cũng lôi ra.

“Nói là vì con đường làm quan của A Dương, nhưng thực ra mẫu thân chỉ muốn làm giảm bớt áp lực của Nhã Du.”




Tĩnh Hải Hầu thản nhiên nói: “Thanh danh của Du Nhi càng vang dội thì thanh danh của Nhã Quân sẽ càng tệ hại.”

Tâm tư Tiêu lão phu nhân bị vạch trần, trên mặt bà ta xuất hiện chút bối rối: “Quả thật ta có chút tư lợi, nhưng chủ yếu là vì Dương Nhi, công lao như vậy nếu dành cho Nhã Du thì chẳng khác nào giết gà cầm dao mổ trâu, dành cho Dương Nhi mới có thể đem đến lợi ích lớn nhất cho Tiêu gia chúng ta.”

“Khi nào nam nhi Tiêu gia ta đã lưu lạc đến mức phải cướp đi công lao của tỷ muội.” Tĩnh Hải Hầu đứng dậy, vẻ mặt đen ngòm, giọng nói đang kìm nén sự tức giận:

“Mẫu thân, ngài thương Nhã Quân không thích Du Nhi, con có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng ngài không thể vì Nhã Quân mà chèn ép Du Nhi. Từ đầu đến cuối, Du Nhi mới là người bị hại nhiều nhất, mà Nhã Quân là người được lợi nhiều nhất, người đau lòng vì địa vị của Nhã Quân xuống dốc không phanh, sao không nghĩ nếu không phải Du Nhi, nó nên sống một cuộc sống như thế nào, nỗi buồn của nó bây giờ có thể buồn hơn Du Nhi 13 năm qua sao? Nếu chuyện thế này xảy ra một lần nữa, mẫu thân, người đừng trách con để nó đến từ đâu sẽ đưa về chỗ đó!”

Tiêu lão phu nhân ngạc nhiên: “Ý của con là gì!”

Vẻ mặt Tĩnh Hải Hầu lạnh lùng: “Thôn Chu gia ở huyện Bạch Thạch mới là nơi nó nên ở lại.”

Tiêu lão phu nhân quả thực không dám tin vào tai của mình, nhìn nhi tử lạnh lùng, ý thức được không phải ông ấy đang nói đùa, dưới chân một trận ớn lạnh.

A Ngư hồn nhiên không biết hai mẹ con đang trở mặt vì nàng, nếu biết, nàng chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa, không chỉ khiến lòng Tiêu lão phu nhân cảm thấy chua lè chua lét, mà còn phải là axit đậm đặc.

A Ngư hoàn toàn không biết gì cả đã đưa ra hiến pháp nông nghiệp tám chữ được lưu truyền rộng rãi ở một thế giới khác:

Đất: Thâm canh cải tiến đất đai.

Độ phì nhiêu: Gia tăng phân bón, bón phân hợp lý.

Nước: Phát triển thuỷ lợi, dùng nước hợp lý.

Loại giống: Đào tạo, tạo ra và mở rộng các loại giống tốt.

Mật độ: Mật độ cấy hợp lý.

Bảo vệ: Bảo vệ thực vật, phòng chống nạn sâu bệnh.

Quản lý: Tăng mạnh quản lý đồng ruộng.

Công cụ: Cải cách công cụ.

A Ngư hăng hái bắt đầu làm ruộng, so với việc ngồi ở trong phòng giả vờ giả vịt học tập cầm kỳ thư họa thi từ ca phú mà bản thân đã nắm rõ, nàng vẫn thích công việc đang làm hơn. A Ngư rất thích những điều mới mẻ và nguyện ý làm thử.

Huống chi đây không chỉ là tâm nguyện của nguyên chủ có thể thực hiện được hay không, mà nó cũng giúp nàng có được rất nhiều lợi ích.