Thời điểm hiện tại nam chính Lữ Minh vẫn chưa về nước, giữa nữ chính giả Nhan Vy và Lữ Minh vẫn chưa gặp mặt qua.
Sở dĩ Nhan Vy từ bỏ Dịch Giản, đơn thuần vì cô ta đã chơi chán nam nhân này, hiện tại nhìn lại chỉ cảm thấy chướng mắt không thôi.
Đột nhiên gần đây tập đoàn Nhan Thị của Nhan gia gặp rất nhiều phiền phức, từ lớn tới nhỏ, không từ bất kỳ một lỗ hổng nào không bị phía cảnh sát lôi được ra.
Tham ô, lạm pháp, trốn thuế, lách luật, tát thảy đều bị phơi bày, chưa đến một tháng, giá trị cổ phiếu của Nhan Thị đã rơi xuống con số gần như bằng 0.

Nhan Vy kia còn chưa đến thế giới này được bao lâu, so với thời không kia của cô ta thì nơi này phức tạp hơn nhiều, suốt ba tháng qua vì mải chơi đùa với đám oanh yến nên cô ta còn chưa đụng đến lĩnh vực này.
Bên phía nhà họ Lữ, nắm chắc tình thế của Nhan Thị đã không thể lật về thế cũ, chính vì vậy đã hủy bỏ hôn ước giữa bọn họ.
Nhan Vy cho dù trước kia nắm trong tay yêu hồn của nam nhân, nhưng đến thế giới này, muốn sức mạnh, không có sức mạnh, muốn thế lực, không có thế lực.
Nhan Thị coi như hoàn toàn sụp đổ, trong tất cả những người có thể nhờ cậy thì Dịch Giản nằm ở vị trí đầu tiên.
Dẫu sao trước đây Dịch Giản cũng đã có ý định với cô ta.
Nhưng rốt cuộc cô ta đã đánh giá Dịch Giản quá thấp.
Thời gian xảy ra biến động ở Nhan Thị không phải Dịch Giản không biết, chuyện này làm lớn tới cỡ nào người cùng ngành như hắn đương nhiên hiểu.
Mà hắn, hiện tại không thể giúp đỡ Nhan Thị vực dậy, tỷ lệ thành công nằm ở con số 0.
Biệt thự của Dịch Giản đã có người giúp việc theo ca thu dọn, Mộc Trà cũng rảnh rang không ít thời gian.
Từ thời điểm Mộc Trà trở lại biệt thự, Dịch Giản tối nào cũng trở về nhà từ rất sớm, cùng ăn cơm, cùng đọc sách.


Hắn lâu lâu sẽ ngồi giải đáp những câu hỏi của Mộc Trà, sau đó kể lại những chuyện xảy ra trong nhưng năm qua, nhưng tất cả những gì hắn kể đơn thuần chỉ là lời tự giễu, lừa mình gạt người.
Mộc Trà đôi khi sẽ ngồi bên hiên cửa sổ lớn mà đọc sách, từ trên lầu hai nhìn xuống sẽ nhìn thấy được vườn hoa nhài đang nở rộ phía dưới, hương thơm thoang thoảng khắp không gian tạo thành thứ thanh vị dễ chịu, an bình trong tâm.
Mặt trời đã đứng bóng, hôm nay hắn đặc biệt nghỉ đi làm một ngày để ở nhà với Mộc Trà, đơn thuần mà nói hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của vọn họ.
Mộc Trà vốn không nhớ được ngày này, buổi sáng thức dậy đã thấy Dịch Giản ngồi dưới phòng khách, trên bàn đặt trà nóng, tay hắn cầm laptop dường như đang làm gì đó.
Thời gian gần đây Mộc Trà rất hay buồn ngủ, thời gian nhiều nhất trong ngày đều nằm trong phòng ngủ, hoặc nếu tinh thần tốt hơn một chút sẽ ra ngoài đi dạo, đọc sách.
Hắn mặc trên người chiếc áo phông rộng màu xám, quần kaki trắng rõ ràng khoe ra đôi chân dài, dáng vẻ trầm tĩnh mười phần cấm dục, gọng kính đeo trên mắt, mi dài rũ xuống ngăn trở tầm nhìn của người khác.
Mộc Trà nhìn thấy hắn, có chút lười biếng, ánh mắt nheo lại, sau đó đến ghế salon đối diện ngồi xuống, hai tay chống cằm: " Hôm nay anh không đi làm sao? "
Dịch Giản khẽ nhướng mày, mỉm cười nhàn nhạt: " Không đi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi với em.

"
" Ồ? " Mộc Trà khó hiểu ồ một tiếng không rõ ý tứ.
Gấp lại laptop, Dịch Giản nhẹ tay đặt qua một bên, " Mau mau đi ăn sáng, sau đó chúng ta ra ngoài nhổ cỏ vườn hoa nhài.

"
Ánh mắt cô khẽ lay động như thêm mười phần ý vị lại có chút mong chờ, mỉm cười sán lạn hỏi: " Thật sao? "
" Lần trước không phải đã hứa với em rồi? "
" Em cứ tưởng anh đùa cơ.

"
" Anh đã bao giờ lừa em đâu? "
Hắn nói xong, cả cơ thể đều cứng đờ lại.
\- Anh đã bao giờ lừa em đâu?
Lừa...!Lừa sao?
Ai là người nắm lấy vai ta, cùng ta trải qua một đời tĩnh mịch.

Ai là người gọi trái tim ta, chở che ta một kiếp lênh đênh...

Đoạn, hắn tự cười diễu mình, sau đó trốn tránh ánh mắt đong đầy nét cười của thiếu nữ.
Anh đã bao giờ lừa em đâu...?
Dịch Giản đột nhiên quay người bước đi, Mộc Trà khó biểu nhìn theo, cuối cùng đứng dậy bước theo hắn.

Cô muốn mở lời hỏi hắn gì đó, sau cùng lại chần chờ không thôi.
Cũng may, sau đó mọi chuyện cũng trở lại bình thường.
Hoa nhài đã bước vào đoạn thời gian tàn lụi, nhìn từng nhánh hoa tươi ngày nào còn yêu kiều, hiện tại đã rũ xuống bên lá xanh.

Nếu may mắn được chăm sóc tốt một chút thì có thể kéo dài thời gian nở hoa, còn không, chỉ có thể vô lực nhìn nó lụi tàn theo thời gian.
Thực ra, hoa nở hoa tàn cũng giống như một đoạn tình cảm mang theo nhiều ý vị.

Nào có ai vĩnh viễn chỉ yêu một người trong suốt cuộc đời? Rốt cuộc cũng là sự cố gắng của cả hai.
Người là hoa, ta cũng là hoa.

Người là người, ta cũng là người.
Nếu người là hoa, ta nhọc công chăm chút, người muốn từ bỏ, ta cũng không thể cưỡng cầu.
Nếu người là người, ta là hoa, ta muốn nở rộ, người không chăm sóc, suy cho cùng chỉ có thể hoàn lại một kết cục tan thương.
Gió nam mang theo hơi lạnh của mùa đông, tiết trời gần đây đã bắt đầu chuyển sang lạnh hơn trước rất nhiều, cho dù đứng dưới nắng mai cũng không thoát khỏi sự lạnh lẽo như muốn cắt da xẻo thịt.
Buổi sáng hôm nay đặc biệt rất tốt, không quá nắng cũng không lạnh, Mộc Trà đứng trước vườn hoa nhài, khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười sán lạn vốn có, ánh mắt hơi nheo lại mang theo ý cười rất rõ, thậm chí còn có thêm sự sinh động hơn thường ngày.

Dịch Giản ở bên cạnh, cùng nhổ cỏ, cùng tưới cây, nhìn đến thiếu nữ xuân sắc như hoa mai nở giữa tiết tháng ba, tâm tình của hắn đã tốt lên không ít.
Hắn cũng không biết từ bao giờ bản thân hắn lại bắt đầu tiếp nhận người này, chỉ là cảm thấy ở bên cạnh cô ấy cũng rất tốt.
Rốt cuộc năm hai mươi hai tuổi, Mễ Bối Ly vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù đứng trước mặt hắn có bao nhiêu bình tĩnh, xử lý công việc có bao nhiêu điềm đạm đi chăng nữa thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, đối với loại suy nghĩ trẻ con đôi khi còn có phần ấu trĩ cũng là chuyện bình thường, mà Dịch Giản lại cảm thấy một Mễ Bối Ly như vậy kỳ thật rất tốt.
" Dịch Giản, anh có biết vì sao vườn hoa lớn thế này, em chỉ trồng mỗi hoa nhài trắng thôi không? " Mộc Trà ngước mặt nhìn hắn, con ngươi nheo lại, nét cười sán lạn, ai nhìn đến đều có thể thấy được tâm tình hiện tại của cô đáng rất tốt.
Nhìn đến thiếu nữ trước mặt, nét mặt vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo, Dịch Giản dừng lại động tác của mình, khoé miệng cong nhẹ: " Anh chưa từng nghe em nói qua.

"
" Bởi vì...!"
" Dịch Giản.

"
Mộc Trà còn chưa kịp nói hết câu, từ bên kia đã truyền đến giọng nói cắt ngang.
Cô hơi ngẩng đầu lên, thiếu nữ đứng cách bọn họ không xa, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, ánh mắt thâm tình lại mang theo chút khổ sở khó thành lời.
Dịch Giản hơi quay đầu, có chút ngạc nhiên, " Nhan Vy? ".