Tà Tuyết Ninh sau lần đó bị thương nặng, đã hai tuần không đến trường, Lãnh Kỳ cũng chạy béng mất.

Mộc Trà lăn qua lăn lại ở trường học bày tỏ bản thân vô cùng mòn mỏi.
Không có nữ chính, không có nam chính, không có hứng đi học!
Mộc Trà lăn lóc nằm ở nhà, tìm thông tin về boss phản diện kia.

Người này trên mạng không hề có thông tin!
Mẹ kiếp, trốn như nhủi thế bảo lão nương làm sao tìm?
Muốn nổi điên mất thôi!
Mộc Trà chậm rãi bò dậy, mò mò mẫm mẫm kiếm một bộ đồ thay vào.
Hôm nay biết đâu gặp chuyện vui thì sao?
Mộc Trà thay xong đồ, trang điểm xong liền xuống dưới nhà.
Châu Tưởng đứng bên dưới, nhìn thiếu nữ đang đi xuống bên kia, ánh mắt câu lên nhàn nhạt: " Chào buổi tối Hỷ tiểu thư.


"
" Châu tiên sinh.

" Mộc Trà lịch sự chào lại, đem chìa khoá ô tô ra.
Châu Tưởng có một chút bất ngờ, sau đó câu lên nụ cười tiêu chuẩn: " Hỷ tiểu thư không muốn đi cùng xe với tôi sao? Như vậy sẽ tiện hơn nhiều.

"
Mộc Trà hơi nghiêng đầu, bấm vào nút trên chìa khoá xe, nét cười không tỏ rõ vui buồn, giọng nói lãnh đạm: " Anh bao nuôi tôi sao? "
Châu Tưởng đột nhiên cười lớn, vui vẻ nói: " Có thể bao nuôi Hỷ tiểu thư là phước phần của tôi.

"
Ánh mắt khẽ nheo lại, Mộc Trà bước vào xe, hơi nghiêng đầu: " Thật là tiếc...!"
Châu Tưởng rũ mi, vẫn giữ nguyên nét cười trên môi, sau đó lập tức bước vào xe.
Nếu có thể hắn cũng rất muốn thử cảm giác bao nuôi một mỹ nhân rắn rết như vậy.

Chỉ tiếc rằng mỹ nhân này lòng dạ thâm sâu khó hiểu, hắn quen biết Hỷ Lam nửa đời, Hỷ Lam có bao nhiêu tâm cơ hắn còn có thể đo được, nhưng hiện tại dẫu cho dù có nghe Hỷ Lam nhắc qua về đứa con gái này nhưng hắn cũng chưa từng ngờ đến một Hỷ Giai Lị được nuôi trong lồng son lại có thể mang trên người nọc độc chết người như vậy.
Lại nhớ đến xấp tài liệu lần trước, tài liệu đó hắn dùng ba năm để tra nhưng vẫn không tra ra thứ gì, mà thiếu nữ kia về nước chưa được một tháng, thậm chí từ lúc bàn điều kiện đến lúc nhận đồ cũng chưa đến hai tuần.
Người này nếu như không thể để bên người, vậy thì chỉ có thể dùng toàn lực mà cung phụng, bằng không nếu ngươi dám giở thủ đoạn gì sau lưng cô ấy, để cô ấy biết, vậy thì vì sao ngươi chết, chính ngươi cũng không biết!
Xe của Châu Tưởng đi phía trước, Mộc Trà lái theo phía sau.
Dừng lại trước một toà nhà hào nhoáng nằm ngay giữa thủ đô, xe của Châu Tưởng dừng lại, Mộc Trà cũng dừng ngày phía sau, người bên ngoài lập tức đi tới, Châu Tưởng nói gì đó, người đó liền cúi người lịch sự rồi lui ra.
Châu Tưởng đi cất xe, Mộc Trà cũng phải đi cất, bằng không không lẽ cô đem nó ném vào không gian trước bàn dân thiên hạ à? Lúc đấy lại chả bị người bắt đi nghiên cứu!
Toà nhà này rất lớn, hào nhoáng và sa hoa là những gì Mộc Trà có thể miêu tả.

Loại thiết kế vừa giống nhà hàng vừa giống quán bar này cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có chút nghi hoặc.
Chậm rãi phe phẩy quạt, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt.
" Hỷ tiểu thư? " Châu Tưởng tiến lại, nhẹ giọng một tiếng, làm tư thế như muốn cô khoác tay hắn.

Mộc Trà thu quạt lại, giọng nói nhẹ tẫng: " Châu tiên sinh, phiền dẫn đường.

"
Châu Tưởng có chút thất vọng, sau đó lập tức lịch sử đi trước dẫn đường.
Ánh mắt Mộc Trà khẽ híp lại, trực tiếp dừng trên người của nam nhân bên kia.
Là một người vô cùng đẹp, mày kiếm, mũi cao, môi bạc mỏng, từng góc cạnh đều rất tuấn lãng lại mang theo dáng vẻ trưởng thành, lãnh đạm.

Trên mặt lạnh tới độ chỉ thiếu viết thêm mấy chữ " Đừng đụng vào ông đây " mà thôi.
Mộc Trà chậc chậc hai tiếng, chậm rãi phe phẩy quạt.
Tên này từ lúc Mộc Trà bước xuống xe đã dùng loại ánh mắt hình viên đạn nhìn cô không chớp mắt, loại ánh mắt sắc lẻm như chim ưng ánh lên sự cảnh cáo khôn nguôi.
Ghen à? Ngươi thích tên Châu Tưởng đó à?
Câu lên nụ cười nhàn nhạt, quạt đập nhẹ vào tay thu lại, ánh mắt của cô mang theo sự trêu đùa, khoé miệng khẽ mấp máy mấy chữ gì đó, sau cùng thong dong rời đi.
Dạ Diễm nhìn theo thiếu nữ mặc xường xám đen đang chậm rãi rời đi bên kia, ánh mắt hơi nheo lại mang theo chút khó chịu.
Tuấn Lãng ở bên cạnh nhìn boss của mình, khó khăn nuốt nước bọt, " Có phải cô gái đó nói: Nhìn nữa tôi liền ăn anh phải...!phải không...? "
Anh ta nhìn Dạ tổng sắc mặt đang ngày càng lạnh đi bên kia, khó khăn nuốt thêm một ngụm nước bọt, thâm tâm thần cầu phúc.
Xong rồi, xong rồi, boss chưa bao giờ bị người ta chọc đến đen mặt như vậy! Thiện tai, thiên lôi sắp giáng xuống bên tai rồi!
Dạ Diễm nhìn chằm chằm Tuấn Lãng, sau đó trực tiếp bước đi.
Mộc Trà đi theo phía sau Châu Tưởng, ánh mắt lạnh nhạt quét ngang không trung.


Trước cửa lớn có rất nhiều người bảo an, Châu Tưởng đi phía trước, đưa ra một cái thiệp mời rồi bước vào.
Hắn hơi xoay người.
Bảo an đã chặn Mộc Trà ngoài cửa, cô cũng chỉ chậm rãi lôi ra một cái thiệp mới toanh rồi thong dong bước vào trong sự ngỡ ngàng của Châu Tưởng.
" Hỷ tiểu thư, cô làm thế nào mà có thiếp mời của hội sở Đế Hoàng thế.

" Châu Tưởng đi bên cạnh, tay nhét túi quần, một bộ dáng lưu manh chọc ghẹo mỹ nhân.
Mộc Trà chậm rãi phe phẩy quạt, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía sảnh lớn, nhẹ giọng: " Tôi có tiền.

"
Châu Tưởng: ???
Có tiền mà được à? Nói đến tiền thì hắn cũng không thua kém ai đâu, nhưng đây là hội sở Đế Hoàng đấy, kiếm một cái thiệp mời khó thế nào có biết không hả? Có tiền, có quyền cũng không ép ra được một cái thiệp trong sự kiện lần này đâu!
Trâu bò!
Châu Tưởng chỉ thiếu giơ ngón cái lên biểu dương Mộc Trà, nhưng mà hắn phải bảo vệ hình tượng tổng tài cao lãnh nên cuối cùng chỉ có thể biểu dương bằng lời nói, cuối cùng lại bị thiếu nữ kia ném cho một ánh mắt khi nhìn kẻ thiểu năng!.