Tố Tư Nạp vĩnh viễn bị nhốt trong Diên Hy Cung.
Hoắc Cẩn Thừa trị vì Viêm triều thêm hai mươi năm, sau khi nhường ngôi lại cho con trai mình là Hoắc Thiên Minh \- Con trai của Hiên quý phi thì biến mất, không ai biết hắn đi đâu.

Có người đồn hắn đi theo hoàng hậu quá cố, cũng có người đồn hắn đến chùa làm sư.
Phú Sát Ái Tư không tham gia vào triều quân, hắn rời khỏi Viêm triều, đến một nơi đất khách, bắt đầu kinh doanh, sau này Phú Sát Ái Tư tham gia vào kế hoạch thâu tóm Viêm triều cùng với Lăng Vân Triệt nhưng không thành.
Phú Sát Ái Tư và Lăng Vân Triệt sau khi lật đổ thành công Hoắc Thiên Minh thì biến mất, Viêm triều lâm vào cảnh nước không vua, cuối cùng cũng có một người lên nắm lại triều chính, người này là Yết Liêu.
Viêm triều sụp đổ, Yết triều thành lập.
Mộc Trà trở về không gian hệ thống liền trực tiếp ngủ đến ba ngày sau mới tỉnh.

Cô dường như lần nào cũng như vậy, hệ thống nó cũng quá quen thuộc rồi.
\[ Ký chủ, cô có cảm thấy kì lạ không? \]
Có gì kỳ lạ?
\[ Có lẽ bản hệ thống bị lỗi game rồi! \]
Mộc Trà: Hệ thống dởm là như vậy đó!
\[ ...!\]
\[ Xác nhận thông tin nhiệm vụ giả:
\- Họ tên: Mộc Trà
\- Tuổi: ??
\- Giá trị hoạ trị: 18 vạn 4 nghìn 430 điểm hoạ trị \]
\[ Xác nhận nhiệm vụ...!Đang loading...!Loading thành công...!\]

\[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành✓ Thưởng 1,5 vạn hoạ trị \]
\[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành✓ Thưởng 1,5 vạn hoạ trị \]
\[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Không.

\]
\[ Nhiệm vụ ẩn: Không.

\]
\[ Xác nhận giá trị hoạ trị....!Đang loading...!Xác nhận thành công...!\]
\[ Giá trị hoạ trị: 21 vạn 4 ngàn 430 hoạ trị \]
Mộc Trà nhìn máy tính bảng đang nhảy hình liên tục, không rõ ý tứ mỉm cười nhàn nhạt.
Hệ thống đột nhiên có cảm giác không an toàn!
\[ Ký chủ, cô có biết sử sách của vi diện trước ghi lại thế nào không? \]
Không biết.
\[ Hồng nhan hoạ thủy! \]
Không liên quan đến ta đâu.
\[ ...!\] Nam chính vì cô chạy mất, nam phụ vì cô mà lật đổ cả một triều đình...!Lợi hại!
Vi diện sau có chưa?
\[ Tổng bộ đã phát xuống nhiệm vụ, ký chủ có muốn thực thi ngay lập tức? \]
Bắt đầu đi.
\[ Xác nhận truyền tống...!Truyền tống thành công...!chúc ký chủ chơi vui vẻ \]
\_\_\_\_
Thứ mùi tanh tưởi ép Mộc Trà phải mở mắt tỉnh dậy, mi mắt nặng trĩu chậm rãi câu lên, đập vào mắt Mộc Trà là một loại tình cảnh vô cùng ba chấm!
Không thấy gì cả!
Đen như mực!
Năm sáu thiếu nữ bị trói chân tay, quần áo sộc sệch bị ném trên nệm, năm sáu cái nệm ghép lại với nhau tạo thành tấm phản lớn, mấy thiếu nữ kia đều bị băng kín miệng lại.
Bọn họ ra sức chống cự như muốn thoát ra nhưng không thành công, ánh mắt hoảng loạn kinh hãi.
Tình cảnh này không an toàn, bị bắt cóc à?
Mộc Trà bị băng vải đen băng vào mắt, cả người dường như đang bị trói chặt vào một cái ghế ở cách giường lớn kia không xa.
\* Rầm \* Cửa lớn được người đẩy mạnh ra.
Mấy thiếu nữ kia bàng hoàng nhìn đến cánh cửa kia, tiếng kêu bị kìm lại nơi thanh quản.
Mộc Trà hơi nghiêng đầu dò xét, sau đó đột nhiên có cảm giác bị rơi xuống.
Ngã trên mặt đất, Mộc Trà trực tiếp ra lệnh cho kiếm cắt đứt dây thừng ra, tháo xong băng vải bị mắt, cô chậm rãi xoa mông đứng dậy.
" Mẹ kiếp, thằng nào chơi ngu thế không biết! Ông đây bắt được mày thì mày cứ đợi đấy! "
Mộc Trà chửi lớn một câu, nhìn đến xung quanh đều là tường đen, duy chỉ có một ngọn đèn đang lắc lư bên trên, phía xa kia có một cánh cửa, bên trên đỉnh đầu lại có một cái lỗ lớn, có lẽ ban nãy rớt từ trên này xuống.

Chậm rãi đánh giá xung quanh, Mộc Trà ném kiếm lại vào không gian, lôi ra một cái gậy bóng chày màu đỏ.
Mẹ kiếp, ông bắt được mày thì mày cứ chờ đấy cho ông!
Từ xa truyền tới tiếng bước chân, cửa lớn được mở ra, ba bốn kẻ đô con bước vào, trên mặt là nét cười ghê tởm.
" Mày nói thật à? Lần này hàng ngon? " Một kẻ hỏi
" Đồ ngu, ngủ với mấy con điếm lần trước có bao giờ thiệt đâu? Lần này là hàng nguyên tem, còn chưa bóc đâu.

" Một gã khác đập đập vào vai gã kia.
" Nhìn ảnh này, con này ngon gớm.

" Gã bụng bự đi trước quay đầu, lôi từ túi ra một tấm ảnh, giơ đến trước mặt hai gã kia.
" Ngon phết, làm nhanh rồi đến lượt tao.

"
" Mày không định tập thể à? Mấy lần trước toàn thế.

"
" Lão đại bảo giữ lại mạng nó, tao không ham đâu.

"
Ba kẻ đó đẩy cửa bước vào, dưới ánh đèn chập chờn chỉ còn lại một cái ghế đã gãy thành mấy mảnh.
" Người đâu? " Một gã nhuộm đầu đỏ chạy vào, hất ghế lên, nhìn xung quanh.
" Mẹ kiếp, người đâu rồi? " Gã bụng bự chạy theo sau, nhìn xung quanh, sau đó quát lớn: " Mày khoá cửa vào, nó chỉ núp đâu đó thôi.

"
Tên bị mất một bên lông mày nghe câu nói xong lập tức khoá trái cửa lớn lại.

" Mày đang tìm tao à? "
Giọng nói vang lên sau lưng, ngay sau đó một thứ vậy cứng như kim loại lao đến, trực tiếp đập vào đầu gã bụng bự.
" A...!" Gã kinh hoàng hét lên một tiếng, sau đó trượt trên tường mà rớt xuống đất, hơi thở ngừng hẳn
Gã tóc xanh và gã mất một bên lông mày lập tức quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ mặc sơ mi trắng đang lạnh nhạt chống gậy bóng chày bằng sắt xuống đất, lười biếng nhìn qua bên này.
" Mẹ kiếp, nó giết người rồi...!" Gã tóc đỏ không thể tin được run rẩy nói.
Mộc Trà chống gậy bóng chày xuống đất, chậm rãi liếm môi khô khốc, chất giọng lạnh nhạt: " Ai thuê bọn mày? "
" Mẹ kiếp, con điếm...!" Lời gã tóc đỏ còn chưa dứt, thiếu nữ một giây trước còn đứng bên kia, hiện đã đứng ngay cạnh gã, gậy bóng chày giáng xuống đầu gã, gã lập tức bay đến góc tường, màu tươi chảy dài trên tường lớn, cuối cùng gã ngã xuống.
Tiếng giày cao gót đinh đang kêu trên nền đá lạnh rõ ràng nghe vui tai nhưng lại khiến gã mất lông mày kinh hãi.
Gã run lên từng hồi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, không thể tin được mà tròn mắt nhìn...
" Tha...!Tha mạng...!Tôi xin lỗi...!Bọn tôi cũng là vì bị người xúi dục....!Tha mạng..."
Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt, gậy bóng chày hướng đến cằm hắn, nhẹ nhàng hỏi: " Ai thuê bọn mày? "
" Là...!Là Phong ca...!Là người phụ nữ kia thuê phong ca...!"
Mộc Trà nghe xong câu trả lời kia, trực tiếp dùng gậy bóng chày đánh gã, sau đó chậm rãi mở cửa rời đi.
Dù sao cũng chỉ là NPC, đánh thêm mấy cái cũng chả thiệt ai, nhưng mà không đánh thì chính là thiệt cho mình rồi.
Còn đòi chơi tập thể lão nương cơ à?
Bản lĩnh lắm!
\_\_\_\_\_
Ngày mai duii thì có chương, hổng dui thì hổng có chương.
Thân~.