Hoàng Sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn\*.
Đạp bình khảm kha thành đại đạo, đẩu bãi gian hiểm hựu xuất phát\*
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn\*...
Đợi chờ biến thành hình bóng, đong đầy bao hiu quạnh.
Nhẫn nhịn biến thành ánh trăng sáng trước mắt.
Chịu đựng biến thành nốt chu sa trong tim...
Hoắc Cẩn Thừa lần đầu tiên cảm nhận được loại đau đớn thống khổ như vậy, hắn nhìn nàng thiêm thiếp ngủ trong lòng, trái tim không chịu đựng được mà run rẩy tê dại.
Điều đau khổ nhất không phải là nàng yêu hắn mà hắn không yêu nàng.
Mà là đợi đến thời điểm hắn yêu nàng nhưng nàng đã không còn.
Điều đau khổ nhất không phải là hắn yêu nàng mà nàng đã không còn
Mà là suốt thời gian qua, nàng ở ngay trước mặt hắn mà hắn không nhận ra sớm hơn.
Điều đau khổ nhất không phải là nàng ở trước mặt hắn mà hắn không nhận ra nàng sớm hơn.
Mà là là nàng là ai chính nàng còn chẳng biết.
Điều đau khổ nhất không phải là nàng là ai chính nàng còn chẳng biết
Mà là yêu một người chung tình, nhưng không phải chung tình với chính ta.
Điều đau khổ nhất không phải là yêu một người chung tình, nhưng không phải chung tình với chính ta
Mà là chúng ta nhận ra nhau quá muộn màng.
\-Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.

Không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già.

Hắn đã từng nói như thế, suy cho cùng lời nói gió bay...
Nữ tử nằm trong lòng hắn ngày một tiều tụy, nàng gầy tới độ chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến nàng bay mất.
Hoắc Cẩn Thừa ôm nàng suốt, hắn sợ chỉ cần mình buông tay một chút thôi nàng sẽ biến mất không tung tích.
Bao nhiêu năm, hắn quen có nàng bên mình, nàng không dối gạt, không chống đối, không lợi dụng, không phản bội hắn.
Kể từ khi có sự xuất hiện của thiếu nữ năm đó, Hoắc Cẩn Thừa không thể phân biệt rõ loại tình cảm mà hắn dành cho nàng là gì.
Hiện tại, có khi nào, vừa quay bước đã thành biệt ly?
Trời đã dần vào đông, bên ngoài đổ đầy tuyết trắng, Mộc Trà ngủ mãi không tỉnh, Hoắc Cẩn Thừa cũng chỉ đành ôm cô ngồi bên hiên cửa.
Hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện khi trước, lần đầu gặp nàng là khi nàng thay đệ đệ tiến thân sa trường, nữ tử năm ấy ngồi trên lưng ngựa, tóc buộc cao, ánh mắt uy vũ, cả người toát ra khí thế của bậc vương giả.
Lần đó, hắn hỏi: " Thi Mạn, ngươi cảm thấy ở phía đông này có gì tốt? "
Nàng nói: " Binh đao loạn lạc, dường như không có gì tốt nhưng kỳ thực cũng rất tốt.

"
\- " Thứ gì tốt? "
\- " Hoa bạch yến, rất đẹp.

"
Quần thần đều đợi ngoài Trường Xuân cung, Hoắc Cẩn Thừa im lặng, không ai dám lên tiếng.

Cảnh đêm mát mẻ, hắn tựa lên lan can sơn đỏ.

Trước giờ hắn không hề biết, đợi chờ lại khiến thời gian trôi qua chậm như vậy.
Lăng Vân Triệt nhìn hắn, nhẹ giọng: " Hoàng thượng, người cũng đừng nghĩ nhiều.

"
Mộ Dung Viêm ánh mắt lạnh lùng: “Tại sao trẫm phải nghĩ? Nữ nhân trẫm yêu thương nhất đang ở Diên Hy cung, trẫm lo lắng làm gì?”
Câu cuối cùng, hắn như hét lên, trả lời hắn là ánh mắt đồng cảm của quần thần, thật sự không lo sao? Vậy là ai, khiến hắn một đêm đầu bạc? Là ai, khiến hai bờ vai hắn trĩu gánh tang thương?
Cuối cùng, ánh nến đã tắt, Bạch thái y mở cửa ra ngoài.

Hoắc Cẩn Thừa bước lên đầu tiên.

Lúc này hắn phát hiện ra cái gọi là " gặp nguy không loạn " hắn học bao nhiêu năm nay, hóa ra đều chỉ là lời nói suông.
" Vương thượng, thời gian của hoàng hậu không còn nhiều...!"
Vẻ mặt của Hoắc Cẩn Thừa không còn căm phẫn nữa, hắn đẩy cửa vào.

Nàng ngủ điềm nhiên thư thái, khiến trái tim hắn cũng bình thản theo.


Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Mộc Trà đã ngủ rất lâu, rất lâu.

Hoắc Cẩn Thừa đêm đêm túc trực Trường Xuân cung, ôm thân thể yếu ớt của nàng vào lòng.

Đôi khi ôm nàng duyệt tấu chương, có lúc ôm nàng ra ngoài tắm nắng.
Hắn không ngừng nói chuyện, hắn sợ nàng sẽ cô đơn.
Mọi việc dường như không khác khi nàng tỉnh là mấy.

Nàng không chống cự, không nhiều lời, chỉ là đôi mắt nàng giờ nhắm nghiền, nhìn không ra sự bi thương trong đó.
Tháng hai, tiết xuân ấm áp.
Hoắc Cẩn Thừa tay nắm lan can bạch ngọc, nghe tiếng ngâm gió ngợi trăng xung quanh, bỗng nhiên mỉm cười: " Được rồi, cứ tiếp tục thế này A Mạn sẽ buồn chết mất.

"
Hắn quay lại định nói gì đó, mới phát hiện đám người đang theo sau đã không còn ở đó nữa.
Cảnh xưa vẫn còn, hoa nở đều năm, mà người không thấy.
Đột nhiên hắn thấy thất vọng.
Hắn trở về Trường Xuân Cung.
Mái tóc sương lê của Hoắc Cẩn Thừa lòa xòa trên mặt nàng, hắn chỉ vào con chim yến chao nghiêng qua mặt hồ: " A Mạn, nàng nhìn xem, đó có phải là con chim yến líu lo trước cửa cung nàng năm ngoái? "
Người trong lòng không đáp lại, đầu ngón tay thô ráp của hắn lướt trên khuôn mặt nàng, khoé miệng câu lên nụ cười ôn nhu rất rõ: " A Mạn, nàng còn muốn ngủ bao lâu nữa đây, đừng nhõng nhẽo nữa, ngoan, tỉnh lại được không? Nàng nhìn xem, cây ngô đồng mà nàng thích nhất đã nở hoa rồi...!Nàng có thể tỉnh dậy nhìn chúng một chút có được không? "
A Mạn, bao giờ nàng mới tỉnh? Cứu vãn cuộc đời ta, đáp lại những lời độc thoại cô đơn này?
Ngắm nghía đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, thì ra, có một thứ tình yêu, không phải ở lần đầu mới gặp, mà lắng đọng từ từ, trải qua rất lâu mới thấy rõ nó đã ăn sâu vào máu thịt.
" A Mạn, hình như trẫm mơ một giấc mơ rất đáng sợ, mau, nàng mau dậy đi...!Trẫm thực sự không chịu được nữa rồi...!"
\_\_\_\_\_

\* Hoàng Sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn: Đánh trăm trận nơi sa trường, thủng cả giáp vàng, không hạ được Lâu Lan ắt không về.
\* Đạp bình khảm kha thành đại đạo, đẩu bãi gian hiểm hựu xuất phát: Giẫm phẳng mấp mô thành đường lớn, đánh bại hiểm nguy lại lên đường.
\* Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn:
\- Liễu ám hoa minh: Hy vọng, có hy vọng \( Trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát.

\)
\- Xuất từ nguyên câu thơ của Lục Du:
Sơn cùng thủy tận quy vu lộ
\( Sơn cùng thủy tận ngỡ hết lối.

\)
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn
\( Liễu rũ hoa cười lại gặp làng.

\)
\_\_\_\_\_
Xin ý kiến đọc giả:
\- Vi diện sau mình định viết về thế giới ma pháp, mình thì đang muốn sử dụng tên nước ngoài \( Kiểu như: Marja, Motos, Gaster,...!\) nhưng sợ mọi người khó hình dung.
Nay ở đây để xin ý kiến các bạn xem có nên dùng những tên này không? Hay vẫn dùng những tên như hiện tại?.