" A tỷ, sao tỷ lại ở đây? " Ái Tư không thể tin vào mắt mình, vội vội vã vã lôi Mộc Trà vào trong, cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi đóng kín cửa vào.
Phi tần xuất cung mà không có sự đồng ý của hoàng thượng là đại tội cấm kị!
" Tỷ đến đây bằng cách nào thế? Sao lại đến đây rồi? Hoàng thượng có biết không? Cấm vệ quân thì sao? Sao tỷ ra được ngoài? "
Mộc Trà ngơ ngơ ngác ngác bị kéo vào trong, mắt khẽ chớp chớp: " Tỷ trèo tường ra.
"
Ái Tư: ???
" Trèo tường? "
Mộc Trà ngồi vào ghế đẩu, chậm rãi lôi từ không gian ra một viên dạ minh châu loại nhỏ, dạ minh châu được lôi ra liền phát ra ánh sáng, sáng một khoảng trong căn phòng.
" Thì cứ thế trèo ra thôi.
"
Ái Tư đi đến đối diện, nhìn tỷ tỷ của mình lại có chút không giống bình thường, " A tỷ, cái này là gì thế? "
Mộc Trà xoay xoay viên dạ minh châu nhỏ trong tay, khoé miệng câu lên nụ cười: " Trứng rồng đấy! "
Ái Tư: ...
" Thích nó sao? "
Phú Sát Ái Tư lập tức lắc đầu, " Đây hẳn là đồ hoàng thượng ban tặng, đệ mới không dám nhận đâu.
"
" Cũng chẳng có gì, thích thì cho đệ.
" Mộc Trà trực tiếp ném viên dạ minh châu vào chỗ Ái Tư, khoé miệng câu lên nụ cười.
Phú Sát Ái Tư bắt lấy, song vẫn không quên chuyện chính: " A tỷ, tỷ thế nào lại chạy đến đây rồi? Việc này hoàng thượng có biết không? Phi tử tự ý rời cung là đại tội...!"
Mộc Trà bày tỏ bản thân rất vô tội, chậm rãi rót ra một chén trà, uống xong mới đáp: " Đến đây có hai chuyện thôi, thứ nhất đưa cho đệ ít đồ, thứ hai cũng đưa cho đệ ít đồ.
"
Phú Sát Ái Tư: Ít đồ với ít đồ còn không phải chỉ là ít đồ thôi à? Tỷ còn chia ra nữa!
Không đợi Phú Sát Ái Tư lên tiếng, Mộc Trà lôi từ không gian ra mấy hộp gỗ được trạm bạc tỉ mỉ.
" Thuốc cho đệ, mỗi thứ mỗi ngày một viên, dùng vào buổi sáng sau khi ăn, tròng vòng hai tháng đảm bảo hết bệnh.
" Nói rồi cô lại lôi ra từ không gian hai quyển binh pháp: " Luyện cho tốt vào.
Tương lai của Phú Sát thị chỉ có thể dựa vào đệ thôi.
"
Lời vừa dứt, Mộc Trà đã đứng dậy, sau đó lại quay người: " À quên, cho đệ một cái kiếm cùi tỷ mới lượm được.
"
Sau đó Phú Sát Ái Tư chỉ thấy bóng người vụt mất vào khoảng không, nhìn đến đống đồ đang nằm lỉnh kỉnh trên bàn, hắn vẫn là không hiểu có gì vừa xảy ra.
Ma à?
Đâu phải, rõ ràng là tỷ tỷ hắn mà?
Đặt viên dạ minh châu xuống bàn, Phú Sát Ái Tư châm lên một ngọn nến, nhìn đến hai hộp gỗ được trạm bạc trên bàn, hắn đưa tay cầm lấy.
Là loại gỗ trầm hương.
Bên trong mỗi hộp gỗ lại có hai hũ thuốc, một hũ đựng viên đan màu đen, một hũ đựng viên đan màu trắng, bên trong còn có thêm một tờ giấy ghi chú.
Nhìn đến hai quyển sách bên kia, Phú Sát Ái Tư cầm lên, nhìn qua một lượt, chiêu thức nhìn có vẻ rất phức tạp, rất khoa trương nhưng cách vận chiêu lại vô cùng dễ, một quyển còn lại là sách dụng binh, khái quát lại rất nhiều các loại binh pháp kì tài.
Ánh sáng mờ ảo chiếu đến vỏ kiếm được trạm khắc kì công bên kia, Phú Sát Ái Tư không khỏi tò mò lôi kiếm ra, hàn khí từ kiếm toả ra vô cùng mạnh mẽ, nhìn không khác những cây kiếm thông thường bao nhiêu nhưng cầm vào cảm giác lại rất nhẹ, hơn nữa hàn quang toả ra cũng đủ để biết đây là kiếm tốt.
Đây mà là kiếm cùi lượm được à?
...
Lúc Mộc Trà trở về cung Tường Hy cũng đã ba giờ sáng, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi leo lên giường, nhưng vừa leo lên đã cảm thấy có chút không đúng nha?
Mẹ kiếp, sao trên giường của lão nương lại có rắn thế?
" Xè xè.
" Tiếng răn vang vọng khắp không gian.
Mộc Trà lôi ra từ không gian một viên dạ minh châu, ném bừa vào một góc cho nó phát sáng rồi lôi kiếm ra.
Dưới đất cũng có rắn, rất nhiều là đằng khác, trên giường lại có đến hai con rắn hổ mang chúng lao đến, răng nanh sắc nhọn, lưỡi dài xè xè trong không gian.
Kiếm khí chém xuống trực tiếp chém bay nửa người con rắn, dường như hai con rắn hổ mang này là một đôi, một con vừa bị chém, con còn lại liền lao lên.
Mộc Trà vung kiếm tùy ý chém xuống, rắn hổ mang chị chém, máu tanh văng xuống nền nhà, dưới đất lại trườn đến thêm mấy con nữa, bọn chúng như thấy miếng mồi thơm mà lao tới, một con lại một con bị Mộc Trà tùy ý chém.
Cuối cùng xác rắn rải đầy dưới nền đất
Tùy ý lật mền bị dính máu tươi xuống đất, Mộc Trà chậm rãi ngồi lên giường, tay khẽ chống cằm nhìn một đống rắn trên đất, ánh mắt hơi híp lại.
Lần này là chiêu của nữ chính à?
Chơi thật là tốt!
Chậm rãi rời giường, Mộc Trà nhìn đống máu đang bốc lên thứ mùi tanh hôi kia, sau cùng cũng không có ý kiến, tùy ý để hệ thống làm việc.
Cô thu hết đám xác rắn vào một túi, tung tăng chạy đến Diên Hy Cung.
Hôm nay Hoắc Cẩn Thừa không đến chỗ nữ chính đại nhân vì xử lý chính sự, Mộc Trà cũng rất hảo hảo thong dong đi vào.
Dán lên một lá bùa ẩn thân, cô chậm rãi đi vào Diên Hy Cung.
Hệ thống, ngươi dọn sạch chưa?
\[ Bản hệ thống làm việc, ký chủ cứ yên tâm.
\]
Tốt, đánh giá 5 sao!
\[ ...!\] Hệ thống nó không có chưng cầu đánh giá của ký chủ đâu!
Mộc Trà nhìn thiếu nữ đang say ngủ bên kia, nhan sắc cũng rất tốt, mày lá liễu, mi dài cong nhẹ như cánh bướm, mũi cao xinh đẹp, môi anh đào chúm chím, gương mặt cũng rất ưa nhìn, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng có thể nhìn ra nét nhu nhược chọc người thương tiếc cùng chút phúc hậu.
Chậc, chỉ tiếc mỹ nhân lòng dạ hiểm độc.
Mộc Trà ngồi xổm bên cạnh cây đèn lưu ly, chống cằm nhìn mỹ nhân đang say ngủ bên kia, chậc chậc hai tiếng sau đó đứng dậy, đốt thêm một ít hương trầm, đợi hương tàn rồi mới trực tiếp đổ đống xác rắn tanh tưởi vẫn còn máu tươi vào nệm, đắp mền lại kỹ càng.
Cô cũng thật muốn xem xem tiểu mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn này lúc nhìn thấy những " Đứa con yêu " của mình sẽ vui mừng đến cỡ nào.
Nhưng mà nghe một câu chuyện " Hy Tần ngủ một đêm với xác rắn " sẽ hay hơn rất nhiều, thật là đáng yêu biết bao.
Mộc Trà còn ngồi thêm một lúc nữa mới thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi rời đi, còn hương trầm anh túc? Vẫn là để cho nam chính một cái manh mối đi.
Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc