Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

====

Tông Ngô ho rất nhiều, cả người cuộn ở trong chăn, nhìn có chút đáng thương.

Hoa Vụ trầm mặc thở dài, lật chăn ra nằm lên.

“Ngươi làm gì……”

Tông Ngô không biết Hoa Vụ muốn làm gì, nhưng thân thể của nàng rất ấm áp, khiến hắn rất muốn ôm lấy nàng hấp thu những độ ấm đó.

Nhưng……

Tông Ngô buồn bực quát lớn: “Ngươi đi xuống!”

Ai cho phép nàng tự mình lên đây!

Hoa Vụ ấn cái tay muốn đẩy nàng xuống: “Bệ hạ không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai, thì đừng có lộn xộn.”

Tông Ngô: “……”

Tông Ngô dán vào thân thể mềm mại ấm áp kia, dường như tứ chi lạnh như băng cũng đang ấm lên.

Trong bóng tối, hắn có thể nghe tiếng tim đập bình tĩnh trầm ổn.

Cũng không biết thuộc về ai……

Cơn buồn ngủ bất tri bất giác đánh úp lại, một lực lượng nào đó đã kéo hắn đang mê man chìm vào trong làn nước biển ấm áp, cơ thể nặng nề như dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

……

……

Hôm sau.

Tông Ngô tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người, nếu không phải có dấu vết ngủ qua thì hắn cũng nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ.

Ban ngày Hoa Vụ không nhắc tới sự việc tối hôm qua, Tông Ngô cũng không nói bất cứ điều gì.

Chỉ là buổi tối đến giờ đi ngủ, hắn nhìn Hoa Vụ đang chuẩn bị lên giường, “Ngươi làm gì vậy?”

“Ngủ nha.”

Tông Ngô nhìn người đối diện.

Hoa Vụ: “Ngươi không lạnh sao?”

“……”

Có lẽ là do thời gian không còn nhiều, cứ vào ban đêm là hắn sẽ cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, không biết lúc nào thì sẽ một giấc không tỉnh dậy nổi.

Hoa Vụ nghiêm mặt: “Bệ hạ, ta không chê người.”

Sau khi Hoa Vụ được ngủ trên cái giường này, cảm thấy trước nay cô đã phải chịu giày vò!!

Lại nói, Tông Ngô lớn lên cũng khá xinh đẹp.

Ôm một chút lại không chịu thiệt.

“……”

Ai chê ai?

Tông Ngô nghĩ lại mỗi tối bản thân đều ngủ một mình, cái loại lạnh lẽo xuyên tim khắc cốt đó thực sự rất khó chịu, nàng lại là hoàng hậu của mình, ngủ chung một giường cũng không có vấn đề gì.

Nàng cũng không ngại, chính mình để ý cái gì?

Tông Ngô trực tiếp nằm xuống.

Có Hoa Vụ làm một chiếc máy sưởi nhỏ hình người, cuối cùng Tông Ngô cũng có thể ngủ yên, thân thể có vẻ khá hơn một chút, mỗi ngày cũng có thể ăn nhiều thứ hơn.

Khi thời tiết tốt, Hoa Vụ sẽ để Kiểm Sách và Ô Hòa dẫn hắn tới ngự hoa viên đi dạo một chút.

Nhưng hầu hết thời gian hắn chỉ ngồi, cũng không muốn động.

Tông Ngô thừa lúc tinh thần mình còn không tệ, bắt đầu lần lượt triệu tập từng người một đến yết kiến.

Mặc dù tin tức thời gian của hắn không còn nhiều vẫn luôn được che giấu, nhưng bên ngoài đã truyền ra không ít tin đồn.

Có lẽ cũng không giấu được bao lâu nữa.

……

……

Kiểm Sách đưa các đại thần ra ngoài, hắn trở về thì thấy Tông Ngô đang đứng bên cửa sổ, nhìn hoàng hậu ở đình viện bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong khoảng thời gian này, Kiểm Sách rất hay thấy bệ hạ như vậy.

Nhưng hắn ta cũng không biết bệ hạ suy nghĩ cái gì.

“Bệ hạ.” Kiểm Sách đi theo Tông Ngô cũng nhiều năm rồi, tuy rằng hắn vẫn hơi sợ vị chủ tử này nhưng trong lòng vẫn mong hắn tốt, “Có cần vi thần gọi hoàng hậu nương nương vào không?”

“Không cần.” Tông Ngô thu hồi tầm mắt.

“Bệ hạ, người cùng hoàng hậu nương nương……” Kiểm Sách muốn nói nhưng lại thôi.

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Kiểm Sách hạ quyết tâm: “Ngài thích hoàng hậu nương nương sao?”

“Thích là cái gì?”

Kiểm Sách chưa từng yêu đương, cũng không có đối tượng, càng không có người thầm mến, hắn không trả lời được.

Hắn chỉ là cảm thấy những ngày gần đây bệ hạ có gì đó không thích hợp.

Đáp án cho vấn đề kia, cuối cùng Kiểm Sách cũng không thể biết được.

……

……

Chiêu Minh năm thứ 5, đầu tháng hai.

Mùa xuân đáng lẽ phải tới rồi nhưng đột nhiên lại có một trận tuyết lớn.

Trận tuyết lớn đột ngột này khiến Tông Ngô trực tiếp đổ bệnh.

Một trận bệnh này, cuối cùng cũng không thể tốt lên được.

Có vẻ Tông Ngô nhận ra thời gian của bản thân sắp hết, sau khi gặp tất cả mọi người xong mới để Hoa Vụ đi vào.

Trong điện an tĩnh đến lạ thường, Hoa Vụ ngồi bên mép giường, nhìn Tông Ngô đang nằm.

Lúc này tinh thần Tông Ngô có vẻ tốt, hắn vươn tay ý bảo Hoa Vụ đỡ mình dậy.

Hoa Vụ vốn tưởng rằng hắn muốn ngồi dậy, ai biết hắn lại thuận thế dựa vào lòng nàng.

Hoa Vụ đỡ bả vai của hắn, cũng không đẩy hắn ra.

“Ngươi sắp đạt được như ước nguyện.”

Hoa Vụ rũ mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt nam nhân gầy đi không ít, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt.

Tông Ngô cảm giác người ôm mình hơi dùng sức một chút, nhưng hắn không thấy biểu cảm của người phía sau, hắn cũng không muốn thấy.

“Tốt xấu gì chúng ta cũng đã làm bạn nhiều năm, cũng có chút tình nghĩa, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?”

“…… được.”

Tông Ngô rút một phong thư từ trong tay áo ra, kèm theo đó là một đạo thánh chỉ.

“Di chiếu ta đã viết sẵn rồi, ngươi không cần làm giả.” Tông Ngô đặt thánh chỉ vào trong tay nàng, “Chuyện ta muốn ngươi đồng ý, ở trong phong thư này.”

Hoa Vụ bình tĩnh hỏi: “Ngươi còn có nguyện vọng gì nữa không?”

“Còn có một cái.”

“Ngươi nói đi.”

Tông Ngô hơi ngẩng đầu, tia sáng trong mắt như đang sắp tắt, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên vài phần ý cười.

“Ngươi cúi đầu.”

Hoa Vụ phối hợp cúi đầu, ngón tay có chút lạnh của Tông Ngô xoa má nàng, trong vẻ mặt sững sờ của Hoa Vụ, hôn lên môi nàng.

Nụ hôn của nam nhân nhẹ như tơ liễu trong gió xuân.

Tay lạnh lẽo trên má Hoa Vụ trượt dần xuống.

……

……

Chiêu Minh năm thứ năm, đầu xuân, hoàng đế băng hà.

……

……

Di chiếu truyền ngôi cho Tông Thanh.

Tông Ngô cuối cùng đều đã sắp xếp tốt, người của hắn sẽ ủng hộ Tông Thanh, cho nên việc đăng cơ của Tông Thanh cũng không có trở ngại gì.

Sau khi Hoa Vụ hỗ trợ Tông Thanh ngồi ổn ngôi vị hoàng đế thì rời khỏi hoàng cung.

Vào ngày nàng đi, Kiểm Sách cùng Ô Hòa, Sa Ngọc đã tới tiễn nàng.

Nữ tử một thân y phục tuyết trắng đứng trước xe ngựa.

Kiểm Sách nhớ lại ngày đại hôn ấy, thiếu nữ châu ngọc hoa lụa tựa trong kiệu hoa, áo cưới như lửa.

“Nương nương thật sự không cần nô tỳ đi cùng ngài sao?” Sa Ngọc vẫn chưa từ bỏ: “Chủ tử dặn nô tỳ phải chăm sóc ngài thật tốt.”

“Không cần.” Hoa Vụ cười một chút: “Trở về đi, Tông Thanh cần các ngươi hơn.”

“Nương nương……”

Hoa Vụ vẫy vẫy tay, bước lên xe ngựa.

Xe ngựa rời xa bức tường cung điện nguy nga kia, khuất dần trong phố xá sầm uất.

Kiểm Sách hơi thất thần nhìn xe ngựa sắp biến mất.

Hắn vĩnh viễn cũng không thể nào biết được, vị đế vương trẻ tuổi kia có từng thích hoàng hậu của hắn hay không.

……

……

Hoa Vụ ngồi ở trong xe ngựa, chống cằm nhìn khung cảnh dần trở nên hoang vắng bên ngoài xe ngựa.

“Diệt Mông.”

【Có việc?】

“Ngươi nói xem cuối cùng hắn hôn ta là có ý gì?” Hoa Vụ đã suy nghĩ rất lâu, “Hắn thích ta sao?”

【……】 Chỉ việc này thôi? 【Quan trọng không?】

Hiển nhiên Hoa Vụ không nghe Diệt Mông nói gì, tự mình nói: “Hắn có phải cố ý trả thù ta hay không? Muốn dùng phương pháp như vậy để làm ta bối rối? Nam nhân, quả nhiên vô cùng gian xảo!”

【……】

【Tiểu khả ái, ngài còn có việc đúng đắn nào cần tư vấn nữa không?】

“Giúp ta nộp đơn rời đi.”

【Được.】

Diệt Mông đang chuẩn bị chuồn thì đột nhiên hỏi thêm một vấn đề khác.

【…… bây giờ ngài đi đâu thế?】Không ở trong hoàng cung dưỡng lão, cô đột nhiên chạy ra……

“Aizz……” Hoa Vụ hạ rèm xe xuống, nằm xuống trường kỷ* mềm mại, “Đưa Tông Ngô về nhà.”

*Trường kỷ: Trường có nghĩa là dài — lâu — tốt, kỷ có nghĩa là ghế có lưng tựa. Trong trường hợp này thì có nghĩa là ghế trường kỷ (ảnh 1) nhưng có thêm tấm đệm ở phía trên (ảnh 2) và được đặt ở trong xe ngựa.