Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Tông Ngô vừa đi thì An Dương vương phi cùng Tông Ninh cũng tới.

So với Tông Ngô mang đồ cho Hoa Vụ thì hai người này cái gì cũng không mang.

Nhìn thấy Lương Như Sương cũng không phải an ủi trước mà là ép hỏi nàng có phải là công chúa tiền triều hay không.

May mà cai ngục không mở cửa cho bọn họ đi vào.

Nếu như vào trong…… vậy thì sẽ rất kích thích.

Hoa Vụ đang cảm thấy có chút đáng tiếc, đột nhiên sờ vào đồ vật trong hộp, phát hiện ở tầng dưới đặt rất nhiều lá vàng…… Sa Ngọc thật sự là một cánh tay đắc lực, tăng lương!!

Hoa Vụ lập tức vẫy tay với ngục tốt đứng cách đó không xa.

Tuy rằng nàng bị nhốt ở chỗ này, nhưng bây giờ còn chưa định tội thì nàng vẫn là thái tử phi, mà thái tử còn từng dặn dò qua nên ngục tốt nhanh chóng chạy tới, thái độ cung kính: “Thái tử phi, có chuyện gì sao?”

Hoa Vụ lấy lá vàng cho hắn, “Ngươi mở phòng giam đối diện ra, để thế tử phi đoàn tụ cùng người nhà.”

“Cái này……”

Cai ngục cầm lấy lá vàng, sau khi nổi lên lòng tham thì lại do dự.

“Thái tử phi, như vậy không phù hợp với quy củ.”

“Đại ca à, người nhà thế tử phi vất vả lắm mới đến thăm nàng, để cho gặp mặt qua cửa lao, ngươi không cảm thấy như vậy rất không có tình người sao?”

Cai ngục nhìn phía đối diện một cái.

An Dương vương phi và thế tử…… rõ ràng không phải đến ‘thăm’ thế tử phi đâu.

Thái tử phi như này là sợ bọn họ không đánh được sao?

“Nơi này lại không có người khác, ngươi không nói ta không nói, ai biết được.” Hoa Vụ chắp tay lại: “Ta sẽ giữ bí mật.”

“…… vâng, vâng.”

Cai ngục nhét lá vàng vào túi rồi mở cửa nhà giam bên cạnh ra.

Vừa rồi An Dương vương phi nói chuyện với Lương Như Sương đã nghẹn một bụng tức giận, giờ thấy cửa lao mở ra thì lập tức vọt vào.

Nắm lấy tóc Lương Như Sương rồi lập tức giáng một cái tát xuống, “Cái đồ sao chổi nhà ngươi, lúc trước nếu không phải ngươi dính lấy con trai ta thì sao ngươi có thể gả vào An Dương vương phủ!”

Lương Như Sương đau đớn nhưng cũng không phải ăn chay, đáp trả ngay tại chỗ.

Ai thèm dính lấy tên công tử quần áo lụa là như Tông Ninh?

Chuyện trước kia, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tông Ninh không thừa nhận là hắn bắt nàng đi.

Còn nói ngược, bảo nàng chủ động dính vào hắn.

Ban đầu Lương Như Sương cảm thấy Tông Ninh là vì trốn tránh trách nhiệm, cố ý đổ sai lầm lên người nàng.

Nhưng sau đó phát hiện cái loại người như Tông Ninh này, nếu thật sự là hắn làm thì không biết đã khoe khoang bao nhiêu lần.

“Ngươi còn dám đánh trả!”

Âm thanh bén nhọn của An Dương vương phi vang vọng khắp cả phòng giam.

“Cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi!”

Tông Ninh thấy Lương Như Sương động thủ với mẫu thân mình thì làm sao còn có thể đứng yên, cũng đi lên hỗ trợ.

Có Tông Ninh gia nhập, rất nhanh Lương Như Sương đã bị đè lên mặt đất.

An Dương vương phi cưỡi trên người nàng mà đánh.

Đầu Lương Như Sương bị ấn xuống, mặt hướng về phía Hoa Vụ.

Nàng nhìn thấy thiếu nữ ngồi xổm ở cửa lao bày ra vẻ mặt đang xem kịch vui vẻ thì…… đầu óc đột nhiên sáng tỏ.

Là nàng ta……

Lương Như Sương không biết lấy sức lực ở đâu ra, tránh khỏi An Dương vương phi và Tông Ninh, nhìn muốn rách cả mí mắt gầm thét: “Tần Hoan!”

An Dương vương phi ‘ôi’ một tiếng.

“Mẫu thân, người không sao chứ.”

“Bắt tiểu tiện nhân kia về cho ta!” An Dương vương phi quát lớn một tiếng.

Lương Như Sương lao ra khỏi nhà giam, chạy thẳng về phía Hoa Vụ.

Hoa Vụ ‘ồ’ một tiếng, lui về phía sau một chút.

Cai ngục cũng hoảng sợ, vừa định tiến lên giữ Lương Như Sương lại thì Tông Ninh đã đuổi đến, nắm tóc Lương Như Sương kéo nàng ta trở về đối diện.

Cuối cùng, nếu không phải cai ngục sợ xảy ra chuyện nên đã ‘mời’ An Dương vương phi và Tông Ninh ra thì chắc là Lương Như Sương sẽ bị bọn họ đánh chết.

“Trở về viết hưu thư!” Trạng thái của An Dương vương phi cũng có chút chật vật, túm lấy thế tử, ác độc nói: “Nếu nàng thật sự là dư nghiệt tiền triều, liên lụy đến vương phủ thì có thể nói là do chúng ta không biết.”

An Dương vương phi lôi kéo Tông Ninh hung hăng rời đi.

Cai ngục khóa cửa lại rồi đi đến chỗ Hoa Vụ: “Thái tử phi, thế tử phi bị đánh thành như vậy…… sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?”

“Cũng không phải ngươi đánh, ngươi sợ cái gì.” Hoa Vụ an ủi hắn: “Ta sẽ làm chứng cho ngươi.”

Cai ngục nhận được hứa hẹn của Hoa Vụ, miễn cưỡng yên tâm.

Hắn liếc mắt nhìn Lương Như Sương một cái, nhịn không được mà nói: “Đánh cũng quá tàn nhẫn……”

Trước kia đã nghe nói An Dương vương phi là một người đàn bà đanh đá.

Không nghĩ tới lại đanh đá đến như vậy…

Gả đến An Dương vương phủ, có nhạc mẫu như vậy cũng thật xui xẻo.

Hoa Vụ gật đầu tán thành, “Cái này gọi là mẫu tử đồng tâm, *kỳ lợi đoạn kim.”

*Kỳ lợi đoạn kim (其利断金): Thành ngữ Trung quốc, ví von là có thể phát huy được sức mạnh rất lớn. Chỉ sự đoàn kết.

Ngục tốt: “……”

Hắn đọc ít sách, câu này có thể dùng như vậy sao?

……

……

Toàn thân Lương Như Sương giống như bị thứ gì đó nghiền nát qua lại, cô gian nan bò đến cửa lao, nắm lấy cánh cửa thô ráp, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm Hoa Vụ.

Âm thanh khàn khàn như lệ quỷ bò ra từ địa ngục, nói từng chữ như đòi mạng: “Tần Hoan…… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Vậy ngươi chỉ có thể cố gắng một chút khi làm quỷ.” Hoa Vụ lại về chỗ cửa lao, ngồi xổm ở đó chống mặt nói: “Ngươi làm người thì sẽ không có cơ hội, thật đáng tiếc. “

“……”

Móng tay Lương Như Sương cào trên cửa nhà lao đã sắp bị bật ra, nhưng chút đau đớn kia vốn dĩ không so sánh được với nỗi đau trong lòng của nàng.

Ánh mắt oán độc lại phẫn nộ, nếu có thể ngưng tụ thành thực thể thì có lẽ Hoa Vụ đã bị thiên đao vạn quả rồi.

“Biểu muội, muội phải kiên cường sống.” Hoa Vụ lo lắng Lương Như Sương làm mình tức giận, cổ vũ nàng ta, “Phúc khí của muội còn ở phía sau đó.”

Lương Như Sương: “……”

……

……

Khi Tông Ngô đến thăm Hoa Vụ lần nữa thì đã phát hiện thảm trạng kia của Lương Như Sương.

Môi nhịn không được mà run rẩy hỏi: “Ngươi làm?”

Hoa Vụ ăn đồ ăn mới mẻ của Tông Ngô, ậm ờ nói: “Ta đường đường là thái tử phi, sao có thể giống như nàng ta chứ.”

Tông Ngô: “……”

Đúng, ngươi sẽ không giống như nàng ta.

Vì hại nàng ta mà còn đưa cả mình vào.

“Nàng ta là bị nhạc mẫu và phu quân đánh.” Hoa Vụ uống một ngụm canh, nấc một cái, chậm rãi nói: “May mà ta không có nhạc mẫu. Sau này thái tử ngươi cũng không nên đánh ta, nam nhân bạo lực gia đình là không có tiền đồ.”

Tông Ngô: “……”

Tông Ngô hạ thấp giọng, “Đã tìm được bà đỡ đẻ, sắp xếp xong hết rồi, có lẽ qua hai ngày nữa là ngươi có thể đi ra ngoài.”

Hoa Vụ: “Ừm.”

Tông Ngô và Hoa Vụ cứ như vậy, quang minh chính đại ở trước mặt Lương Như Sương thảo luận kế hoạch của bọn họ.

Vì để Lương Như Sương ngồi vững vị trí ‘công chúa tiền triều’ này mà Hoa Vụ đã bảo Tông Ngô đi sắp xếp Lương gia bên kia, người hoàng đế phái đi cuối cùng cũng sẽ chỉ tra được manh mối mà bọn họ đã sắp xếp xong trước đó, chứng minh Lương Như Sương không phải là con ruột của Lương gia.

Người Lương gia đều đã không còn, cũng không có cách nào giải thích.

Mà người là đến từ Lương gia, Tần phủ cũng không biết cái gì.

Chỉ cần Tần đại nhân và Tần phu nhân một mực phủ nhận, nói lúc bọn họ nhận nuôi thì hoàn toàn không biết cái gì, mà Tần phu nhân chỉ là xuất phát từ tấm lòng đối với nhà mẹ đẻ nên lúc đó mới nhận nuôi cháu gái cô đơn không nơi nương tựa này.

Tần phủ cũng sẽ không có chuyện lớn gì.

Ngoài ra, còn an bài xong ma ma đỡ đẻ từ trong cung ‘chạy trốn’, dùng ‘vết bớt’ để chứng thực.

Quả nhiên, ngày hôm sau có ma ma hùng hổ đến phòng giam kiểm tra thân thể.

Hoa Vụ bên này được dùng vải vây quanh, các ma ma cũng nói rất nhẹ nhàng, kiểm tra xong còn được ma ma hầu hạ mặc y phục tử tế.

Lương Như Sương bên kia thì thảm rồi.

Ma ma trực tiếp dùng tay vạch ra, không có chút thương hại nào.