Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Bọn họ cứ nghĩ với tính cách của thái tử thì thái tử phi không thể sống thoải mái được.

Nhưng bây giờ nhìn sắc mặt của thái tử phi, rõ ràng là đã được chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Từ đầu đến cuối thái tử điện hạ đều đen mặt, bị ép phải ‘yêu thương’ Hoa Vụ.

Bây giờ vẫn còn rất sớm, cách thời gian chính thức vào tiệc còn khá lâu.

Hoa Vụ nhìn thấy phụ thân của nàng – Tần đại nhân cho nên đứng nói chuyện với ông ấy mấy câu.

Tần đại nhân âm thầm đánh giá Tông Ngô đang bị Hoa Vụ túm chặt, âm thầm hỏi từ khi nào mà hai người này lại yêu thương nhau như vậy?

Tông Ngô đột nhiên lên tiếng, “Bổn cung có chuyện muốn nói với Tần đại nhân, thái tử phi chờ ở đây đi.”

“……”

Hoa Vụ trợn mắt, kinh hoảng nói: “Điện hạ, ngươi vứt ta ở đây, chẳng khác nào đem dê con ném vào bầy sói!”

Hào quang của nữ chính đâu phải để trưng!

Không có hào quang của phản diện cân bằng sẽ lại xảy ra chuyện!

Tần đại nhân: “!!!”

Trái tim Tần đại nhân hẫng một nhịp, sợ Tông Ngô nổi giận.

Nhưng Tông Ngô chỉ cười lạnh, hơi cúi đầu rồi ghé vào tai nàng thì thầm: “Hổ báo khoác da dê, người sợ phải là bọn họ mới đúng.”

“Không được!”

“…… ta sẽ không đi quá xa!” Tông Ngô tức giận đến mức quên dùng cả ‘bổn cung’.

Hoa Vụ hơi do dự, “Vậy ngươi phải nhìn chằm chằm ta, thấy có người tới bắt nạt ta thì ngươi phải lập tức quay lại!”

“……”

Ngươi không bắt nạt người khác là may rồi đấy.

“Tần đại nhân, mời đi bên này.”

Tần đại nhân cẩn thận bước theo Tông Ngô, lòng đầy nghi hoặc không biết thái tử muốn nói chuyện gì với ông.

Bình thường vị thái tử này chẳng thèm đếm xỉa tới các đại thần, một câu ‘không coi ai ra gì’ này chính là được tạo ra dành riêng cho hắn.

Mặc dù sau đó có cưới nữ nhi của ông thì thái tử điện hạ này cũng không thường xuyên nói chuyện với ông, lại càng chưa từng tỏ ý muốn mượn sức ông.

Tần đại nhân không hiểu tại sao vẫn còn có nhiều người ủng hộ thái tử như vậy.

Tông Ngô thật sự đi không xa, vừa đủ để có thể quan sát Hoa Vụ.

……

……

Chuyện Tông Ngô muốn nói với Tần đại nhân chính là về thân phận của Hoa Vụ.

Tông Ngô không nói mình biết chuyện từ đâu, nhưng vài câu như vậy đã khiến cho Tần đại nhân sợ chết khiếp.

“Tần đại nhân không cần căng thẳng, bây giờ Tần Hoan đã là thái tử phi của bổn cung, bổn cung tất nhiên không muốn xảy ra sự cố gì, lại liên lụy đến Đông Cung.”

Tần đại nhân không đoán được ý của vị điện hạ này: “…… vậy ý của điện hạ là?”

Tông Ngô: “Tần đại nhân cứ làm theo lời bổn cung là được.”

Tông Ngô vừa bàn chuyện với Tần đại nhân xong thì phía bên kia truyền đến một tiếng thét chói tai.

Tông Ngô ngẩng đầu lên đã phát hiện Hoa Vụ biến mất.

“……”

“Người đâu! Mau tới đây!”

“Cứu người!”

Âm thanh được truyền đến từ phía hồ ngự lâm.

Hai bên hồ Ngự lâm được xây hành lang dài, bên ngoài hành lang lại trồng đầy cây liễu rũ xuống.

Cách một đoạn lại có một cái đài câu cá.

Đài câu cá rất rộng nhưng lại không có lan can.

Khi Tông Ngô đến nơi thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là thái tử phi nhà hắn đang đứng cạnh một cây liễu ở gần đài câu cá, nhìn người đang giãy giụa trong nước.

Xung quanh là một đám đang loay hoay cứu người.

Tông Ngô bước nhanh qua đó kéo Hoa Vụ lại, ấn đầu nàng vào ngực mình, không để những người khác thấy biểu cảm trên mặt nàng, “Đứng im đi.”

Người ở dưới nước rõ ràng là phi tần trong hậu cung.

Tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hoa Vụ.

Nếu để người khác thấy vẻ mặt ‘ta chính là thủ phạm, thật tiếc là nàng ta không chết’ của nàng thì chức vị thái tử này của hắn, chắc cũng không cần làm nữa.

Tông Ngô nhân lúc tất cả đang bận cứu người, kéo Hoa Vụ lùi về hành lang.

“Ngươi đẩy?”

Hoa Vụ còn rất tự hào: “Nàng không nhìn thấy ta.”

“Ngươi đẩy nàng làm gì?” Tông Ngô nghiến răng: “Đầu óc ngươi có bệnh à!”

“Không có.”

“Vậy ngươi đẩy nàng làm gì?”

Hoa Vụ suy nghĩ một chút, tự gắn cho mình một phẩm chất tốt đẹp của nữ chính: “Thấy chuyện tốt nên tích cực làm.”

“???”

Đẩy phi tần trong cung xuống nước thì có gì tốt mà cần tích cực?

Tông Ngô muốn bóp chết nàng: “Đẩy xong lại còn đứng đó, sợ người ta không biết là ngươi đẩy à?”

“Bọn họ tới nhanh quá, ta mà chạy thì còn đáng nghi hơn.” Hoa Vụ đúng lý hợp tình: “Cho nên ta mới chỉ huy bọn họ cứu người.”

“…… ngươi chắc là nàng ta không thấy chứ?”

Hoa Vụ gật đầu: “Ừ, ta cẩn thận lắm.”

“Tốt nhất là như vậy đi.”

Về điểm này thì Tông Ngô vẫn tin Hoa Vụ làm được.

Nàng sẽ không làm mấy việc hại người mà chẳng lợi ta thế này.

Đợi người được cứu từ trong nước ra, Tông Ngô nhận ra đó là phi tần mà phụ hoàng hắn sủng ái hai năm nay —— Nhàn phi nương nương.

Được cứu lên cùng với Nhàn phi là một đứa trẻ.

Thập tam hoàng tử?

Tông Ngô liếc nhìn Hoa Vụ một cái, tuy rằng nàng thường xuyên phát điên, nhưng cũng không đến nỗi vô duyên vô cớ đẩy Nhàn phi xuống nước.

Thập tam hoàng tử là do công chúa tiền triều hạ sinh, có quan hệ máu mủ với nàng.

Cho nên……

Nàng là vì thập tam hoàng tử.

Rất nhanh Tông Ngô đãnghĩ ra được tại sao Hoa Vụ lại làm thế.

Ai cũng biết thân thế của Nhu phi, Hoa Vụ chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết nàng ta là ai.

Hoa Vụ là công chúa tiền triều, thương hại con của Nhu phi là chuyện dễ hiểu.

Nhưng dù sao cũng không cần làm trắng trợn như vậy chứ!

……

……

Nhàn phi được cứu lên thì đã ngất đi, hạ nhân vội vàng gọi thái y, ba chân bốn cẳng đưa Nhàn phi về thiên điện.

Mọi người đều đang chăm sóc Nhàn phi, không ai để ý tới đứa bé cả người ướt sũng.

Đứa bé chỉ bị sặc mấy ngụm nước, sau khi được kéo lên, trừ việc mặt hơi tái ra thì không bị sao cả.

Nó đứng im một chỗ nhìn mọi người xúm lại đưa Nhàn phi rời khỏi, đài câu cá đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

Đứa bé ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh phản chiếu hình bóng hai người trên hành lang.

Tông Ngô và Hoa Vụ vẫn còn đứng ở đó.

Đứa bé mếu máo, đôi môi tái nhợt khẽ mở, “Thái tử ca ca……”

Tông Ngô lạnh mặt, không thèm đáp lời đứa bé mà kéo Hoa Vụ rời khỏi, cảnh cáo: “Bổn cung không cần biết ngươi làm vậy vì mục đích gì, bây giờ ngươi không được đến gần nó!”

“Người ta gọi ngươi là thái tử ca ca đó.” Hoa Vụ nói: “Ngươi cũng quá vô tình rồi.”

“Ngươi biết nó là ai, vậy chắc là biết thân phận của nó đặc biệt. Nhàn phi vừa rơi xuống nước, bổn cung mà tiếp xúc với nó thì sẽ gặp phiền phức.”

Nhàn phi là phi tử mà hai năm nay phụ hoàng hắn thích nhất.

Hôm nay bị đẩy xuống nước còn chưa rõ thủ phạm là ai, bây giờ hắn mà tiếp xúc với vị hoàng tử có dòng máu của tiền triều đó, kiểu gì cũng gặp xui xẻo.

Hoa Vụ không phủ nhận việc mình biết đứa bé đó là ai, chỉ quay đầu lại nhìn nó: “Lỡ nó chết thì sao?”

“Không đâu.”

Tông Ngô nói: “Sẽ có người tới tìm nó.”

“Sao ngươi biết được?”

“Dù gì nó cũng là một hoàng tử, người thường không dám hại nó.”

“Thì người không bình thường dám. Ví dụ như người lúc nãy.”

“Ngươi đã thấy gì?”

Nhàn phi không cho người hầu đi theo mà một mình đưa thập tam hoàng tử tới đài câu cá.

Lúc đó mọi người đều ở ngự hoa viên, ở hồ ngự lâm hầu như không có ai.

Tất nhiên Nhàn phi không dám giết thập tam hoàng tử vào hôm nay, chắc là chỉ muốn dạy dỗ nó một chút.

Hoa Vụ thấy Nhàn phi ấn đầu thập tam hoàng tử xuống nước.

“Ta không thể chịu được một người lớn như nàng bắt nạt con nít.

Một thái tử phi có tinh thần trượng nghĩa như ta, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn như vậy.”

“Vậy nên ngươi đẩy nàng xuống?” Ngươi cũng thật có tinh thần trượng nghĩa.

Hoa Vụ mỉm cười.

Thân là nữ chính, tích cực làm việc thiện là việc cô nên làm.