Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Thái tử điện hạ buông nàng ra, vung tay áo dài lên, hai tay chắp ở phía sau, lấy khí thế đặc trưng của đại phản diện: “Hôm nay bản cung xem xem ngươi có thể nói ra được cái gì hay ho, nếu mà…..”

Hoa Vụ bị tay áo rộng thùng thình kia đập vào mặt.

Hai lần!!

Nếu không hay là giết để xung hỉ đi.

Hoa Vụ nhịn xuống xúc động giết hắn xung hỉ của mình: “Ta biết vị trí thái tử hiện giờ của điện hạ ngồi không vững lắm…… đừng nhìn ta như thế, ngươi nhìn ta như vậy thì điều ta nói vẫn là sự thật.”

“Con người phải dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh của mình.”

……

……

Những năm cuối tiền triều.

Bởi vì hoàng đế tiền triều trầm mê vào mỹ sắc, bỏ bê triều chính, dẫn đến xuất hiện nhiều quan viên vô lại, tùy ý vu oan hãm hại triều thần trung lương, cuối cùng khiến cho nhiều người bất mãn, vùng lên tạo phản.

Mà người cuối cùng lật đổ tiền triều chính là hoàng đế hiện tại.

Thái tử Tông Ngô.

Trưởng tử của đương kim thánh thượng, do phu nhân nguyên phối sinh ra.

Nhưng vị phu nhân nguyên phối này là khi đương kim thánh thượng còn chưa lên làm hoàng đế, trong nhà buộc hắn cưới, hắn cũng không thích cái vị phu nhân nguyên phối này.

Cho nên tuy rằng phong Tông Ngô làm thái tử, nhưng thánh thượng đối với vị thái tử này cũng không phải rất thích.

Ngược lại cảm thấy thái tử tính cách âm trầm, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, âm thầm chèn ép, cố ý muốn tước bỏ vị trí thái tử của hắn.

Tông Ngô…

Bản thân vị Thái tử điện hạ này cũng phải nói là tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vô nhân tính, làm việc chỉ nhìn kết quả, không nói quá trình.

Rất giống kiểu thuận ta thì sống, trái ta thì chết.

Mà kịch bản của Tông Ngô chính là BOSS phản diện cuối cùng.

…….

…….

Tông Ngô là đại phản diện, ghét nhất chính là nam chính Tông Kỳ.

Trước khi nữ chính xuất hiện, quan hệ giữa hắn và Tông Kỳ, bề ngoài còn tốt nhưng sau lưng đã lôi kéo nhau đánh mấy trăm hiệp.

Không ít lần Tông Ngô bị nam chính ngáng chân.

Đương nhiên nam chính cũng không phải là người tốt gì.

Cốt truyện lần này là Tông Ngô nửa đường cướp nữ chính với nam chính —— đại khái chính là vì muốn ghê tởm nam chính.

Tông Ngô căn bản không thích Tần Hoan.

Hắn chỉ là phát hiện quan hệ giữa nam chính và nữ chính không đơn giản, không muốn để cho nam chính và Tần gia có quan hệ, cuối cùng khiến Tần gia trở thành trợ thủ đắc lực của nam chính.

Cho nên hắn mới ra tay trước.

Giành trước tiến cung, xin cưới Tần Hoan.

Lấy kịch bản ‘ngược’ làm nền thì việc xin cưới của Tông Ngô tất nhiên sẽ thành công.

Trong cốt truyện ban đầu thì vụ án tham ô của Phùng Tự Phúc lần này, Tông Ngô làm không tốt.

Ngược lại là Tông Kỳ nhặt được chỗ tốt, trở thành người hưởng lợi lớn nhất của sự việc lần này.

Cũng bắt đầu từ chuyện này, Tông Ngô dần dần rơi vào thế hạ phong, mỗi lần nam chính đều có thể hóa nguy thành an, chỗ nào cũng đều hơn hắn một bậc.

Đương nhiên, Hoa Vụ cảm thấy đó là bởi vì nữ chính xuất hiện, tăng thêm giá trị may mắn cho nam chính.

……

……

Hoa Vụ cùng Tông Ngô ngồi ở trước bàn đầy long nhãn đậu phộng, trên khăn trải bàn chữ là chữ hỉ đỏ thẫm, vô cùng bắt mắt.

Hai người mặc hỉ phục làm gì có chỗ nào giống tân lang và tân nương, khí thế đối chọi gay gắt, càng giống như sứ thần hai nước đang trên bàn đàm phán, chuẩn bị đại chiến.

Thuốc trong thân thể Hoa Vụ gần như đã không còn, thể lực khôi phục không ít.

Cô chậm rãi rót cho mình một ly rượu mừng, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Ta có thể nói cho điện hạ manh mối vụ án Phùng Tự Phúc này, nhưng điện hạ nhất định phải đáp ứng ta, Đông Cung phải có chỗ đứng của ta.”

“Nếu ta đã là thái tử phi, vậy thì phải có quyền lợi cùng tôn nghiêm của thái tử phi.”

Tông Ngô cưới Tần Hoan, vốn chính là ôm tâm tư muốn ghê tởm nam chính.

Cốt truyện ban đầu Tần Hoan gả vào Đông Cung trước, ở trên đường cái bị quấy rối, ngay tối hôm đó đã bị giáng chức thành trắc phi.

Sau đó Tông Ngô càng là trực tiếp lấy nữ chính làm công cụ để đối phó nam chính, lúc cần mới nhớ tới nàng.

Còn chưa tính đến bên cạnh có một Lương Như Sương chơi xấu.

Cho nên cuộc sống của nữ chính ở Đông Cung không được tốt cho lắm.

Vì công việc sau đó của cô, Hoa Vụ cảm thấy mình cần tâm sự đàng hoàng với vị thái tử này về vấn đề hoàn cảnh làm việc.

“Manh mối trong miệng ngươi, làm sao ta biết là thật hay giả?”

Hắn điều tra lâu như vậy, cũng không tìm được manh mối gì.

Nàng ta biết nó ở đâu?

Bịa đặt?

“Nếu manh mối của ta là giả, tùy ý xử trí ta là được.” Hoa Vụ bảo đảm với Tông Ngô.

Tông Ngô: “Cho dù manh mối trong miệng ngươi là thật, nhưng dựa vào một manh mối, ngươi liền muốn ngồi vững vị trí Thái tử phi, suy nghĩ có phải hơi kỳ lạ hay không?”

Thái tử phi chỉ là một danh hiệu, không quan trọng.

Chỉ cần hắn không cho thái tử phi quyền lợi, vậy nàng vĩnh viễn chỉ là một cái bình hoa.

Mà Tông Ngô cũng nghĩ như vậy.

Nàng cũng lắm cũng chỉ là công cụ mình dùng để đối phó Tông Kỳ.

Nàng thế mà lại muốn quyền lực của thái tử phi…. cũng thật dám mở miệng.

“Nhưng manh mối này đối với Thái tử điện hạ rất quan trọng, không phải sao?” Hoa Vụ bình tĩnh nói: “Ngươi cho thái tử phi ta đãi ngộ và sự tôn trọng, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói, điện hạ cũng không tổn thất cái gì.”

“Ta không đáp ứng thì sao?”

“……”

Vậy thì ta đành phải vì bản thân mà xung hỉ.

Hoa Vụ mỉm cười rót một chén rượu đẩy qua, âm dương quái khí, vỗ tay tán thưởng nói: “Khổ cực lâu như vậy, lại làm áo cưới cho người khác, thái tử điện hạ không hổ là quân chủ tương lai, lòng dạ bao la.”

Tông Ngô: “…”

Tông Ngô đương nhiên không muốn làm áo cưới cho người khác.

Vì vụ án tham ô của Phùng Tự Phúc, hắn đã tốn rất nhiều tâm tư.

Chuyện này không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của hoàng đế mà trong đó còn có rất nhiều lợi ích.

Một vị thái tử phi và lợi ích phía sau vụ án Phùng Tự Phúc…

Tông Ngô bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Hắn hướng ly rượu không của mình về phía Hoa Vụ rồi đặt nó lên bàn: “Ta đồng ý với ngươi.”

Thái tử phi cũng lắm chỉ quản lý hậu viện Đông Cung, trong khoảng thời gian này cung phụng ăn ngon uống tốt là được, có hai nàng cũng chả gây ra được sóng gió gì.

Chờ chuyện này qua đi, lại nghĩ cách……

Hoa Vụ hài lòng gật đầu: “Ta biết ngay thái tử điện hạ là người thông minh.”

“Ồ.”

Tông Ngô ngoài cười nhưng trong không cười, “Hiện tại có thể nói rồi.”

Hoa Vụ nâng ly rượu trên bàn lên, hai ly rượu đều đầy, ý chí chiến đấu tràn đầy: “Cụng ly vì lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”. Truyện Dị Giới

Tông Ngô: “…..”

Họ hợp tác như thế nào?

Nhiều lắm là một giao dịch…

Vì manh mối trong miệng nàng, Tông Ngô ép buộc mình nhẫn nại, bưng chén rượu kia lên muốn uống.

Ai ngờ thiếu nữ đối diện ngăn cản hắn, con ngươi lấp lánh lộ ra hưng phấn khó hiểu: “Điện hạ, không bằng thuận tiện uống rượu giao bôi?”

Gân xanh trên tay cầm chén rượu của Tông Ngô dần dần lộ ra, “Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ cùng ngươi uống rượu giao bôi?”

Hoa Vụ cầm chén rượu, nghiêm túc nói: “Đời người cần cảm giác nghi thức.”

Tông Ngô dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn thiếu nữ, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cút.”

Hoa Vụ: “……”

Hoa Vụ thất vọng chạm vào ly rượu của hắn một chút, “Vậy chúc chúng ta hợp tác thuận lợi, đại nghiệp sớm thành.”

“……”

Nàng ta có bị bệnh không?

……

……

Hoa Vụ có bệnh hay không, Tông Ngô tạm thời không biết.

Nhưng sau khi uống rượi xong, Hoa Vụ rất sảng khoái viết cho hắn một cái địa chỉ.

Để hắn đi nơi đó bắt người, nói sẽ có phát hiện mới.

Phát hiện mới gì.

Thái tử phi giống như biến thái che miệng cười, “Kinh hỉ tự mình mở ra, càng có cảm giác thành tựu.”

Tông Ngô: “…..”

Tông Ngô lấy được địa chỉ thì muốn đi, Hoa Vu túm lấy ống tay áo của hắn: “Những người vừa rồi ngươi bắt về giam ở đâu?”