Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Giang Dịch căn bản không tin Hoa Vụ có lý tưởng vĩ đại như vậy, cho nên cô nói cái gì hắn cũng đều cảm thấy là đang nói bậy.

Nói xong lời cuối cùng, Giang Dịch bắt đầu bày ra vẻ bất cần, “Thời tiểu thư thật muốn tôi lấy thân báo đáp thì tôi cũng không ngại.” Dù sao người thiệt thòi cũng không phải hắn.

Con ngươi Hoa Vụ sáng lên, “Anh thật sự muốn lấy thân báo đáp?”

Giang Dịch liếc cô một cái, trực tiếp lên xe.

Sau đó lão Tam liền nhìn thấy Hoa Vụ rút ra một con dao từ dưới ghế phụ đi theo Giang Dịch, cũng đóng cửa lại.

Lão Tam: “??? “

Làm cái gì thế?

Lấy thân báo đáp thì rút dao làm gì!

Lão tam có chút kinh hãi, tiểu biến thái này nói lấy thân báo đáp chẳng lẽ là…

“Mạch ca!!”

……

……

Bên trong xe.

Giang Dịch bị Hoa Vụ đặt ở trên ghế ngồi, từ bên ngoài nhìn, giống như là Hoa Vụ ngồi trên người hắn.

Nhưng sự thật là…

“Thời Ôn!” Giang Dịch cắn răng, bên hông có chút lạnh lẽo cùng bén nhọn, khiến cho hắn cũng không dám thở mạnh: “Cô muốn giết chết tôi sao?”

“Vừa rồi không phải anh nói lấy thân báo đáp sao? Thân thể của anh bây giờ là của tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Hoa Vụ cúi người, cười khẽ một tiếng, “Bao gồm cả sống chết của anh.”

“…” Mẹ nó, biết ngay là cô bảo lấy thân báo đáp là không đúng rồi!!

“Rốt cuộc anh có làm hay không?” Hơi thở của thiếu nữ phun vào bên tai Giang Dịch, như nham thạch nóng bỏng, giọng điệu của cô rất nhẹ, thậm chí còn có chút dịu dàng, “Giang tiên sinh, tôi đã mất kiên nhẫn đối với anh rồi.”

“……”

Đã nhìn ra rồi.

Giang Dịch nhịn xuống: “…. Làm!”

Dù sao cuối cùng có thể chế ra thuốc giải hay không cũng không phải do hắn định đoạt.

“Dao, có thể bỏ ra chưa?”

Hoa Vụ lấy con dao ra, vừa định đứng dậy thì âm thanh của Diệt Mông liền vang lên.

【Tiểu Khả Ái, bầu không khí đã lên cao đến mức này rồi, cô không làm cậu ta, có chút không hợp lý.】

Hoa Vụ: “??? “

Vô duyên vô cớ, ta dựa vào cái gì phải làm hắn?

Hơn nữa… lúc làm chính sự thì không thấy tin tức gì của mi, lúc bát quái thì mi còn đển rất nhanh nha.

【Có tôi hay không có tôi, cô đều có thể làm mà.】

Hoa Vụ: “…”

Mi đi làm lười biếng còn có lý?

Có tin ta khiếu nại mi hay không!!

【Tiểu Khả Ái, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi nha. 】Diệt Mông ném ra những lời này lại trở thành hệ thống mất liên lạc.

“……”

Ta…#%@¥%!

Hoa Vụ rất tức giận, hiện tại hệ thống đều kiêu ngạo như vậy? Hoa Vụ mắng hệ thống ở dưới đáy lòng xong, rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Dịch, nhìn một lúc lâu.

Giang Dịch bị cô nhìn không thoải mái, nhướng mày, “Cô còn muốn thế nào nữa?”

Đầu ngón tay Hoa Vụ theo cổ tay Giang Dịch, chậm rãi trượt xuống còng tay.

Mang theo nhiệt độ ngứa ngáy lan tràn từ trên cổ tay, cả người Giang Dịch đều căng thẳng, có chút khó hiểu nhìn về phía Hoa Vụ.

Làn da trên cổ tay thỉnh thoảng bị đầu ngón tay thiếu nữ chạm vào, hô hấp của Giang Dịch cũng có chút bất ổn, hắn mím môi, cũng không lên tiếng, ánh mắt u ám.

Không khí bên trong xe dường như đã đóng băng.

Đầu ngón tay Hoa Vụ quấn quanh ngón tay Giang Dịch, sau một lúc lâu, cô hơi cúi người xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ nhanh chóng phóng đại.

Giang Dịch nghiêng đầu sang bên cạnh, hô hấp nóng rực dừng trên má hắn, rất nhanh chuyển đến bên tai.

Ngay khi Giang Dịch cho rằng cô sắp đụng phải mình, trên thân nhẹ lại, không khí ngưng đọng một lần nữa lưu động.

 Hắn ta nghe thấy cánh cửa bị đẩy ra.

Tiếp theo là âm thanh của lão Tam không biết là kinh ngạc, hay là thở phào nhẹ nhõm, “Chưa có bị phanh thây!!”

Ngực Giang Dịch chậm rãi chập trùng, trên người tất cả đều là hơi thở của cô, nồng nặc khiến người ta ngạt thở.

Vừa rồi cô có ý gì?

Phát bệnh cái gì…

Giang Dịch mặt âm trầm ngồi xuống, hạ cửa kính xe xuống để gió thổi bay hơi thở trên người hắn.

……

……

Giang Dịch không xuống xe nữa, chờ sau khi bọn họ tiếp tục lên đường thì Hoa Vụ đi lên, tháo còng tay cho hắn.

Giang Dịch cảnh giác lại nghi ngờ: “Vì sao đột nhiên tháo cho tôi?”

Lúc trước mặc kệ hắn nói như thế nào, cô cũng không động đậy.

Hiện tại thế mà lại chủ động tháo cho hắn, có quỷ!

Hoa Vụ: “Ban thưởng.”

“……”

Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ tiếp tục còng tay tôi mãi sao?

Hiển nhiên Hoa Vụ chính là tính toán như vậy.

“Anh không muốn sao? Vậy tôi còng lại?”

Hoa Vụ nói xong liền muốn còng tay hắn lần nữa, rõ ràng có chút hưng phấn, cô ta thích mình bị còng…. Biến thái!

Giang Dịch lập tức lấy tay ra, không để cho Hoa Vụ thành công, “Không cần, cảm ơn.”

“Cuối cùng anh cũng học được nói cảm ơn.” Hoa Vụ vừa vui mừng vừa thất vọng, thu tay lại.

“……”

Giang Dịch không muốn giao lưu với bệnh thần kinh, xoa xoa cổ tay thật vất vả mới có được tự do.

Nhưng vào lúc này, Hoa Vụ lại lấy ra một quyển sổ, nhét vào trong ngực hắn: “Anh cần cái gì, liệt kê một danh sách, tôi sẽ giúp anh lấy.”

Giang Dịch: “Cái gì?”

“Những thứ cần thiết để nghiên cứu ra thuốc giải nha.” Hoa Vụ cho hắn đánh cược: “Anh chỉ phụ trách nghiên cứu là được, chuyện khác, để tôi giải quyết.”

Giang Dịch trầm mặc trong chốc lát, nghẹn ra mấy chữ: “Cô đối với việc cứu vớt thế giới thật đúng là…. đam mê đấy.”

Hắn đáp ứng mới bao lâu chứ?

“Đây đại khái chính là nỗi khổ của người con gái khi được ông trời chọn.”

Ông trời chọn… nữ?

Ông trời thật đúng là bị mù!

Giang Dịch lạnh lùng ‘ồ’ một tiếng, cầm sổ tay và bút lên, dựa vào một bên khác, bắt đầu viết chữ.

Lúc đầu Hoa Vụ chỉ là ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng còn hỏi hai câu ‘Đây là cái gì’, ‘hình dạng như thế nào’, ‘cần bao nhiêu’.

Nhưng dần dần không còn tiếng động, cuối cùng không biết tại sao lại ngả lên người hắn ngủ thiếp đi.

“……”

Giang Dịch rất muốn tát một phát lên mặt cô.

Thật đúng là không sợ bản thân chơi chết cô.

Giang Dịch hít sâu một hơi, điều chỉnh tư thế Hoa Vụ, để cô nằm vào trong ngực mình.

Hoa Vụ tỉnh lại một lát, mơ mơ màng màng nhìn hắn vài lần, sau đó vùi mặt vào trong ngực hắn, ngáy khò khò.

“……”

Giang Dịch cảm thấy mình đúng là vô cùng đen đủi.

“Ngủ rồi?” Lão Tam bưng một chén cháo tới, thấy Hoa Vụ nằm trong lòng Giang Dịch ngủ thiếp đi liền bạo phát tại chỗ: “Vừa rồi không phải là ầm ĩ muốn ăn cháo sao? Mẹ nó tôi chịu lâu như vậy, cô ta lại đi ngủ! Chơi tôi à!”

Giang Dịch: “…”

Giang Dịch bảo lão Tam đặt xuống, nếu cô tỉnh lại thì cho cô ăn.

Lão Tam vừa chửi thề vừa tìm nắp đậy, đặt ở trên hộp tay vịn phía trước.

Hắn cũng không rời đi mà hỏi Giang Dịch đang rũ mắt viết: “Hai người có cái gì gì đó không?”

Bút trong tay Giang Dịch dừng lại, ngước mắt nhìn lão Tam bên ngoài xe: “Cái gì là cái gì?”

“Còn có thể là cái gì nữa? Chính là chuyện nam nữ kia.”

“Tôi không có hứng thú đối với vị thành niên.” Giang Dịch cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt.

“Cậu có hứng thú đối với vị thành niên hay không không quan trọng, quan trọng là cô ta có hứng thú đối với cậu hay không.” Lão Tam cổ quái cười một tiếng: “Cô ta thực sự không làm gì cậu?”

“Không có.”

Lão Tam không tin lắm: “Đều là đàn ông, làm thì làm thôi, cậu thừa nhận cũng đâu có sao.”

Giang Dịch vẽ vật ‘dược vật’ vạch ra một nét rất dài, đầu bút đặt xuống trang giấy, dùng sức đè xuống, âm thanh càng lạnh hơn, “Cô ta trừ việc coi tô làm cái gối đầu, cái gì cũng chưa từng làm.”

“Ồ…” Lão Tam kéo dài âm điệu, cầm một tấm thảm từ phía sau ném tới, ném ở trên người Hoa Vụ, trước khi đóng cửa xe còn dùng giọng điệu kỳ lạ nói một câu: “Cái tên điên này sớm muộn gì cũng chơi chết cậu.”

Cửa xe chặn lại ánh lửa bên ngoài, toàn bộ không gian tối lại.

Giang Dịch ném bút, khéo quyển sổ lại, ghé mắt nhìn bóng tối nơi xa, sâu trong đôi mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.