Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Cửa chắc chắn là Hoa Vụ khóa.

Nếu để đám người này ra ngoài, lựa chọn gia nhập phe zombie, chẳng phải sẽ không có nhân chứng sao?

Cho dù không gia nhập phe zombie, bọn họ chạy loạn một trận, cô muốn tìm cũng rất phiền toái, còn không bằng nhốt ở chỗ này.

Đơn giản lại thuận tiện.

Còn bảo đảm an toàn cho bọn họ, một mũi tên trúng hai con nhạn, rất tốt!

Đây không phải là chức trách của người thân làm nữ chính như cô sao?

Hôm nay cũng đang cố gắng làm việc!

Người làm công tuyệt đối không nhận thua!

Tất nhiên là… không thể thừa nhận chuyện đó.

Hoa Vụ nói có sách mách có chứng, bọn họ lại không rõ có phải căn cứ bị phá hỏng nên khóa cửa mất tác dụng hay không. Hơn nữa người ta còn giúp bọn họ mở cửa, tránh cho mọi người bị zombie cắn chết.

“Các người đi theo chúng tôi đi.” Hoa Vụ phát huy phẩm chất tốt đẹp của nữ chính: “Bây giờ chúng tôi đi tìm Mạch ca, sau đó rời khỏi nơi này.”

Bọn họ hoàn toàn không quen thuộc với căn cứ, có người dẫn đường còn có một lão Tam có thể đánh, bọn họ đương nhiên vui vẻ đi theo.

Người duy nhất không vui chính là lão Tam.

Hắn làm vệ sĩ cho hai tên khốn kiếp này thì thôi đi, hiện tại còn phải làm vệ sĩ cho một đám người.

Kiếp trước hắn đã tạo nghiệt gì chứ!

“Cô cứu bọn họ làm gì?” Lão Tam tuy rằng không hiểu vì sao Hoa Vụ lại tốt bụng như vậy, nhưng cũng cảm thấy không đơn giản như vậy: “Mang theo một đám vướng víu… cô lại có ý đồ gì?”

“Cứu nhân loại là bổn phận của tôi.”

Ngữ khí thiếu nữ có nghiêm túc kiên định đến đâu, cũng không thể xua tan cảm giác thần kinh nồng đậm kia.

Có người bình thường nào đem cứu vớt nhân loại treo trên miệng không?

Bệnh tâm thần!. truyện ngôn tình

Giang Dịch ở bên cạnh nói: “Cô ấy chắc là là muốn đám người này làm nhân chứng.”

“Làm nhân chứng gì?” Lão Tam không kịp phản ứng.

“Vu Ngôn Ngôn.”

“!!!” Đm! Hắn ở chỗ đó tìm Mạch ca, cô lại trực bên cạnh tính kế người khác!

Này thì người nhà!

Lão Tam quyết định tìm được Mạch ca liền để Mạch ca đá cô ra ngoài!

Người nhà cái rắm!!

Hoa Vụ còn không biết lão Tam chuẩn bị đá cô ra khỏi đội người nhà, nâng kính mắt không tồn tại, giọng điệu sâu lắng: “Giang tiên sinh, anh hiểu tôi như vậy, không lấy thân báo đáp thật sự không được.”

Giang Dịch: “…”

Cảm ơn.

Không cần.

Hoa Vụ hai tay che trước ngực, biểu cảm chờ mong: “Chúng ta như này là ông trời tác hợp cho a….”

Giang Dịch nhìn cô một lát, đột nhiên cảm thấy những từ này trong miệng cô, có khả năng không phải ý mà hắn hiểu.

Giang Dịch đột nhiên lạnh mặt, cười lạnh nói: “Ông trời mù rồi.”

Hoa Vụ: “…”

Ta hiện tại chính là con cưng của thiên đạo!

……

……

Sau khi đám Mạch ca bị tách ra khỏi nhóm Hoa Vụ thì bị zombie đuổi tới bên dưới một tầng hầm.

Bọn họ thế mà lại may mắn tìm được nhà kho tích trữ vật tư.

Vật tư tràn đầy, quả thật khiến cho người ta động tâm.

Khi Hoa Vụ nhìn thấy họ ở trong camera cũng là lúc họ đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng khó khăn khi phải từ bỏ rất nhiều vật tư, mỗi một người đều chuẩn bị hết khả năng có thể, lấy nhiều một chút.

Sau đó chợt nghe thấy âm thanh chào hỏi của Hoa Vụ.

Hoa Vụ mang theo người và Mạch ca bọn họ hội họp, thấy cô mang theo không ít người sống sót, Mạch ca còn tưởng rằng là cô biết mình tìm được vật tư nên cố ý tìm tới, vui mừng ra mặt khen: “Cô còn rất thông minh, bắt nhiều người tới khuân vác như vậy!”

Hoa Vụ nghe hiểu, biết cách tiếp lời: “May mắn thay, tôi là một người nhà biết nhìn xa trông rộng.” “

Lão Tam bị sự không biết xấu hổ Hoa Vụ dọa cho sợ hãi.

Rất muốn nói cho Mạch ca biết, những người này là ‘nhân chứng’ mà cô tìm, căn bản không phải là người khuân đồ cho anh.

Cô ta thậm chí còn không nghiêm túc khi tìm anh!!

Nhưng cuối cùng lão Tam cũng không nói gì.

Dù sao những ‘nhân chứng’ này, cũng có thể làm người khuân vác.

Vật tư trong kho hàng rất nhiều, những người sống sót đói muốn chết, nhìn thấy những vật tư kia, phản ứng đầu tiên chính là ăn trước.

Nhiều vật tư như vậy, không thể đem hết đi được.

Mạch ca cũng không ngăn cản họ, dù sao thì phải ăn no mới có sức, mới có thể mang đi nhiều vật tư hơn.

……

……

Tiểu Ngũ cùng những người khác đem vật tư đóng gói kỹ, ngoại trừ những thứ này, bọn họ cũng cho phép người sống sót tự nhét vào trong người mình một ít, chỉ cần bọn họ có thể mang đi, sau khi ra ngoài thì đó chính là của bọn họ.

Hoa Vụ tìm một con đường đi ra ngoài ở trong camera, lại lợi dụng phòng điều khiển, thiết lập thời gian phát, zombie đều bị dẫn đi, họ ra ngoài không có gặp nguy hiểm gì.

Mấy con tang thi lẻ tẻ cũng không đủ lão Tam chém.

Đám người Hoa Vụ vừa mới đi ra ngoài đem vật tư bỏ vào trong xe, Tiêu Tích cũng mang theo người từ một lối ra khác đi ra, Vu Ngôn Ngôn đi theo sau hắn.

Lúc này người trong đội nhỏ đó của cô ta chỉ có mỗi Đinh Đồng là đi cùng, những người khác đều không thấy tung tích.

Phía sau bọn Hoa Vụ không có zombie, họ có thể vừa ngắm zombie bãi đậu xe, vừa thong thả sắp xếp vật tư, nhưng phía sau Tiêu Tích thì có…

Hoa Vụ: “…”

Nam chính sao lại vô dụng như vậy!

Phế vật!

……

……

Đội ngũ trăm người, trực tiếp rút đi một nửa.

Người của Tiêu Tích tổn hại hai người, hiện tại chỉ còn lại có năm người.

Sau khi họ rời căn cứ, họ phải đi cho đến tận khi trời tối mới có thể tìm được một nơi trong làng để nghỉ ngơi.

Hoa Vụ còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Cô ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Vu Ngôn Ngôn bị người tát một cái ngã trên mặt đất, nửa bên mặt của Vu Ngôn Ngôn lập tức sưng đỏ lên.

“Các người làm cái gì vậy!”

Đinh Đồng còn sống, thấy vậy lại rất có tinh thần đồng bạn, ý đồ ngăn cản đám người sống sót tức giận đùng đùng kia.

“Chúng tao làm gì?” Tóc vàng cười lạnh, “Sao mày không hỏi cô ta đã làm cái gì?”

Vu Ngôn Ngôn bị một cái tát kia làm cho choáng váng, nằm trên mặt đất một lúc lâu không thể đứng lên.

Lúc từ căn cứ đi ra, cô loáng thoáng nhìn thấy đám người tóc vàng kia.

Cô còn chưa nghĩ ra đối sách thì xuống xe đã bị tát một cái.

“Ngôn Ngôn có thể làm gì?” Đinh Đồng gân cổ lên: “Các anh không nên hiếp người quá đáng, lần trước các anh cướp vật tư của chúng tôi, chúng tôi cũng chưa có so đo với các anh, hiện tại các anh lại còn động thủ đánh người, anh đừng tưởng rằng chúng tôi ít người thì sẽ sợ các anh”

Đáy mắt lông vàng đều là vẻ hung ác: “Kéo cô ta ra!”

Lúc này Vu Ngôn Ngôn và Đinh Đồng chỉ có hai người, còn không nhiều người bằng lần trước, người ít sức yếu, đâu phải là đối thủ của những người này.

Đinh Đồng biết Tiêu Tích đang ở đây, giãy dụa hô to: “Tiêu đội trưởng…. Tiêu đội trưởng cứu mạng!!”

Lúc Tiêu Tích mang theo người tới, Vu Ngôn Ngôn đã bị đạp vài cước, cuộn mình trên mặt đất, cực kỳ đáng thương.

“Các người đang làm loạn cái gì thế?” Tiêu Tranh quát lớn một tiếng, đỡ Vu Ngôn Ngôn từ trên mặt đất dậy, “Các người xuống tay với một cô gái, còn có chút tính người nào hay không!”

“Tiêu đội trưởng…”

Đinh Đồng tránh người bắt lấy cô, chạy đến bên Tiêu Tích, bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Tiêu đội trưởng, bọn họ đột nhiên đánh Ngôn Ngôn, nói Ngôn Ngôn hại bọn họ, bọn họ nói láo, họ chính là thấy hai cô gái chúng tôi dễ ức hiếp! Tiêu đội trưởng, anh phải làm chủ cho chúng tôi.”

Nhóm người tóc vàng bắt đầu phản bác: “Chúng tôi nói láo? Nhiều người như vậy, ai ăn no rửng mỡ đi đổ oan cho cô ta!!”

“Là ả đàn bà này cố ý dẫn chúng ta đến nơi có zombie, còn cố ý đóng cửa. Cô ta chỉ muốn chúng tôi phải chết.”

“Tiêu đội trưởng, anh đến phân xử xem…”

Tiêu Tích nghe một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Tích nhíu mày, nhìn về phía Vu Ngôn Ngôn đang dựa vào hắn, “Chuyện bọn họ nói là như nào?”

Nửa khuôn mặt Vu Ngôn Ngôn sưng lên, nước mắt treo ở khóe mắt, cố giữ không rơi, nắm lấy tay Tiêu Tích, lắc đầu: “Em không biết…. Em chưa bao giờ gặp họ. Em không biết tại sao họ lại nói như vậy…”

====