Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Ngày hôm sau.

Hoa Vụ bị tiếng cãi vã đánh thức.

Giang Dịch còn chưa tỉnh, Hoa Vụ nhìn hắn nhắm hai mắt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng cãi vã.

Đám người Vu Ngôn Ngôn kia đang đối đầu cùng với mấy người đàn ông khác.

Người bên phía Vu Ngôn Ngôn không phải là học sinh, mà là thanh niên.

Mấy người đàn ông đối diện kia, rõ ràng là kiểu đã từng lăn lộn trong xã hội, khí thế mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bọn họ.

Tiêu Tích và đội ngũ của hắn không biết đã đi làm gì, một người cũng không nhìn thấy.

Hoa Vụ vừa tỉnh ngủ, không hề có hình tượng dựa vào tường, toàn thân viết đầy chữ ‘sầu’.

Mạch ca từ bên ngoài đi vào, phát hiện có người cãi nhau, kỳ quái hỏi lão Tam ngồi xổm xem kịch ở bên cạnh: “Người của Tiêu Tích đâu?”

Khi hắn đi ra ngoài, đám người kia vẫn còn ở đây.

Làm sao mà vừa giải quyết nhu cầu cá nhân xong, trở về thì người đã biến mất.

“Xe của bọn họ không đủ, đi ra bên ngoài làng tìm xe.”

Mạch ca: “Nhóm người đó đang cãi nhau cái gì đấy?”

Lão Tam nhìn đến đang hăng hái, há mồm nói: “Đám người kia nói mấy thằng nhóc kia trộm vật tư của bọn họ, muốn lục soát người bọn họ. Người của Tiêu Tích vừa đi ra ngoài, bọn họ liền gây khó dễ, em thấy bọn họ chắc không phải đánh cái chủ ý này.”

Hoa Vụ ngáp một cái, cảm thán: “Sáng sớm đã nhiệt tình như vậy, diễn kịch cho chúng ta xem, quá khách khí rồi.”

“……”

Ai sẽ diễn cho cô xem? Cô giữ chút mặt mũi đi!

……

……

Vu Ngôn Ngôn ở bên kia đã chuyển từ nói sang động thủ.

Trong đó có một người đàn ông nhuộm tóc vàng trực tiếp giữ chặt Vu Ngôn Ngôn, đẩy cô ta về phía đồng bọn ở phía sau.

Vu Ngôn Ngôn lau mặt mình sạch sẽ sáng bóng như vậy, đám nam nhân này mặc kệ mục đích gì, sau khi bắt được Vu Ngôn Ngôn, khó tránh khỏi thừa dịp động tay động chân.  

“Buông tôi ra!!”

Vu Ngôn Ngôn giãy dụa hét lên, lại bị đám người đó giữ chặt hơn.

“Các người buông Ngôn Ngôn ra!!”

“Các người muốn làm gì!”

Không thể không nói, tiếng nói của Vu Ngôn Ngôn trong đội ngũ không tệ, mọi người thế nhưng đều tiến lên hỗ trợ, muốn cướp Vu Ngôn Ngôn về.

Đúng lúc này, đầu tóc vàng đột nhiên lấy ra một khẩu súng.

“Tất cả mẹ nó đừng nhúc nhích!!”

Khung cảnh ồn ào yên tĩnh lại trong phút chốc.

……

……

“Mạch ca…” Lão Tam híp mắt đánh giá khẩu súng trong tay người đàn ông kia, “Khẩu súng kia có phải là ngày hôm qua chúng ta tìm thấy nó ở trong đoàn xe kia không?”

Lão Tam có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, là bởi vì khẩu súng kia là chính hắn tìm được ngày hôm qua, phía trên còn có nhãn dán rất đặc biệt.

Lúc đầu, hắn còn nghĩ đó là một khẩu súng đồ chơi.

Không ngờ nó là đúng sự thật.

Cũng không biết người dán là một người cha già đặc biệt yêu thương con, hay là tên thần kinh nào muốn ngụy tranh nó thành một khẩu súng đồ chơi.

“Vừa rồi tao đã kiểm tra qua, xe chưa từng bị người ta động qua.” Mạch ca nói.

Họ vẫn còn có anh em gác đêm.

Không ai có thể chạm vào xe của họ để ăn cắp vũ khí.

Hai người liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Hoa Vụ ở phía sau.

“Cô đã làm gì?”

Hoa Vụ: “Tôi…”

Lão tam: “Ngoại trừ cô, không ai làm được chuyện này!”

Mạch ca nói, cô bị bọn họ bắt, chính là bởi vì họ Vu kia.

Lão Tam bỗng dưng nhớ tới kế hoạch tối hôm qua hắn nhìn thấy.

Cái ‘cô ta’ kia, sợ không phải họ Vu này chứ.

“Được rồi.” Hoa Vụ thừa nhận: “Là tôi chuẩn bị kinh hỉ cho Vu Ngôn Ngôn.”

Kinh hỉ…

Mẹ nó, cái này là kinh hãi thì đúng hơn!

(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên). Truyện Gia Đấu

Mạch ca: “Người của Tiêu Tích rời đi, không phải cũng là cô làm chứ?”

“Làm sao có thể, ta cũng không biết phép thuật.” Hoa Vụ lắc đầu: “Đây là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Sau đó, cô gái coi bàn tay phải của mình như một cái búa nhỏ, đóng xuống lòng bàn tay trái: “Ông trời đã giúp chúng ta!”

Mạch ca: “…”

Ai cùng cô mà ‘chúng ta’?

Cô làm những việc này và có bàn bạc với chúng tôi không?

Chúng tôi có biết không?

Hoa Vụ nhìn bốn phía, “Mạch ca, anh xem, người của Tiêu Tích đều không ở đây, không bằng chúng ta…”

“Tôi bị bệnh chắc? Đám người này, cần đồ ăn không có đồ ăn, cần vũ khí không có vũ khí, bắt về làm từ thiện, nuôi một đám phế vật à?” Lúc cần thì bắt một hai người làm ‘mồi nhử’ là xong, nhiều người như vậy, có lợi gì.

“Mạch ca à, anh phải mở rộng địa bàn chứ.” Hoa Vụ xòe năm ngón tay rồi bắt đầu chém gió với hắn về bản đồ thương nghiệp: “Chúng ta có thể thành lập căn cứ của chính mình, cái đó cần rất nhiều người. Cũng không teher chính chúng ta tự khuân gạch, chát xi măng chứ? Cái này không phù hợp với thân phận của tôi…… của nhóm nha!”

“Ha ha…”

Mạch ca ngoài cười nhưng trong không cười.

Cho dù hắn có dã tâm này, cũng không phải hiện tại.

Càng không nghe cô chém gió!!

……

……

Ở phía bên kia, những người đó đã bị trấn áp bởi khẩu súng đó.

Đám người này, người bình thường chiếm đa số, có lẽ có người cất giấu vũ khí, nhưng tình huống hiện tại không liên quan gì tới bọn họ gì, sẽ không có ai ra mặt gây thêm rắc rối.

Mọi người thậm chí còn nhường lại vị trí.

Chuyện không liên quan đến mình, thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn thôi.

Cũng có người quan sát xem có thể nhân cơ hội vớt được một chút gì đó hay không.

Người đàn ông tóc vàng cầm súng, trực tiếp uy hiếp đồng bọn của Vu Ngôn Ngôn.

“Đem đồ ăn cùng với nước của chúng mày, lấy hết ra, tao sẽ tha cho bạn của chúng mày.”

Sau khi đoàn xe của bọn họ gặp phải zoombie, rất nhiều vật tư đã không còn.

Hai ngày nay, không ít người đang đói.

Vốn tưởng rằng ngày hôm qua Tiêu Tích có thể mang về một ít đồ ăn.

Nhưng cũng không có…

Chỉ có đám người Vu Ngôn Ngôn, ăn uống đều có.

Nhưng lúc ấy người của Tiêu Tích ở đây, không ai dám ý kiến.

Người đàn ông tóc vàng đương nhiên cũng không dám.

Nhưng tối qua…

Khi hắn thức dậy đi tiểu đêm, cô gái xinh đẹp trong đám người mới đến kia đột nhiên theo đuôi hắn tới.

Hơn nửa đêm.

Bị một nữ sinh xinh đẹp theo đuôi, đáy lòng người đàn ông tóc vàng khó tránh khỏi sinh ra một ít xấu.

Nhưng mà chút tâm tư này rất nhanh đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sợ hãi.

Trong khi hắn sợ hãi, cô gái nhỏ kia giọng điệu ôn hòa nói cho hắn một ít chuyện, còn nhét vũ khí cho hắn.

Cô là muốn để hắn tìm cơ hội tốt ra tay.

Ai ngờ sáng nay Tiêu Tích liền dẫn người ra ngoài tìm xe.

Bọn họ đói bụng lâu như vậy, đám người Vu Ngôn Ngôn lại đang lén ăn sáng.

Cảm giác đói khát và có vũ khí làm cho hắn không còn lý trí để suy nghĩ.

Vì vậy, có một cảnh như bây giờ.

……

……

Tóc vàng thấy bọn họ không nhúc nhích, lớn tiếng một cái, “Nhanh lên! Nếu không tao sẽ giết cô ta!”

“A——” Vu Ngôn Ngôn bị túm tóc, da đầu bị kéo căng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều có chút biến dạng.

“Anh…”

Bạn bè của Vu Ngôn Ngôn phẫn nộ lại e ngại nhìn chằm chằm bọn họ, không dám vọng động.

“Các người ức hiếp một đám học sinh chúng tôi thì có bản lĩnh gì.” Đinh Đồng rất dũng cảm, cứng cổ, “Cũng không phải chỉ có chúng tôi có đồ ăn, bọn họ cũng có đấy, sao các người không đi cướp của bọn họ đi!!”

Hướng nữ sinh chỉ chính là chỗ của Hoa Vụ..

Lúc bọn người Mạch ca tiến vào, không mang bao nhiêu thứ, vật tư đều để ở ngoài xe.

Nhưng sau khi vào thì vẫn ăn chút gì đó.

Bọn họ là đến sau, không ít người đều chú ý bọn họ chứ đừng nói đến đám người quen biết Thời Ôn.

Hoa Vụ có chút kinh ngạc, nhìn về phía Mạch ca, lặng lẽ vỗ tay: “Mạch ca, bọn họ thật dũng cảm nha!!”

Mạch ca: “…”

Là rất dũng cảm.

Do gần đây hắn biểu hiện quá ôn hòa rồi?

Nhưng…

“Cô im miệng đi.”

Cô ta ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, không có chuyện cũng phải có chuyện!

“Tôi cảm thấy….”

Mạch ca lạnh lùng liếc cô, giống như cô dám nói thêm một chữ nữa thì hắn sẽ đá cô ra khỏi đội.

====