Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Gần đây tiểu Bát thường có một loại cảm giác mình không đủ biến thái, không đủ xấu.

Bởi vì hắn hoàn toàn không theo kịp tư duy biến thái của tiểu đồng bọn mới gia nhập.

Nghe thấy chuyện kinh người như vậy, cô lại nghĩ mình có thể ngủ được hay không!

Điều này có bình thường không?

Điều này là không bình thường!

Hoa Vụ không có hứng thú đối với đám người này, cũng mặc kệ Mạch ca chuẩn bị làm gì với đám người này.

Cô nằm trở lại và chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“Tôi biết chỗ nào có vũ khí cùng vật tư, vật tư kia cũng đủ để các người dùng lâu dài, chúng ta có thể làm một giao dịch.”

Ngay khi cô ấp ủ ý định ngủ ngon, sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy có người nói to — dễ nghe một cách kỳ lạ, chỉ là có chút yếu ớt.

Hoa Vụ mở một mắt ra, nhìn sang bên kia.

Tất cả mọi người đều ngồi xổm, chỉ có một người đứng.

Quần áo trên người hắn nhìn qua so với những người khác sạch sẽ hơn không ít, ngũ quan xinh đẹp lộ ra chút tái nhợt, toát ra một loại vẻ đẹp ốm yếu.

Mạch ca khoanh tay, đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới: “Cậu muốn tôi thả họ ra không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi không biết họ, tôi chỉ sử dụng thỏa thuận này để mua tự do của tôi.”

Mạch ca cười nhạo: “Vậy cậu có biết hay không, tôi hoàn toàn có thể ép cậu nói ra vật tư ở đâu.”

Người đàn ông vịn tường ngồi xổm trở lại, không quan tâm đến sự đe dọa của Mạch ca: “Anh có thể cân nhắc thử cách đó.”

Con ngươi Mạch ca híp lại, “Cậu tên là gì?”

Người đàn ông: “Giang Dịch.”

“Giang Dịch…”

“Mạch ca.”

Mạch ca bị âm thanh đột nhiên vang lên bên tai làm cho hoảng sợ, lão Tam nói cô đi không một tiếng động, khiến người ta rất sợ hãi, hiện tại Mạch ca cũng cảm nhận được rồi.  

Nếu không phải hắn cần duy trì dáng vẻ của đại ca, Mạch ca cũng rất muốn vỗ vỗ ngực mình.

“Làm gì?”

Ngón tay Hoa Vụ chỉ người đàn ông bên tường, nói ra câu khiến người ta kinh phải kinh ngạc: “Tôi muốn anh ta.”

“Cô muốn cậu ta làm gì?” Mạch ca nhìn kỹ mặt người đàn ông, rất đẹp, đặt ở trước mạt thế, chính là kiểu mà cô gái nhỏ thích, “Cô còn chưa thành niên!”

Hoa Vụ hai tay ôm ngực, ánh mắt dường như đang lấp lánh ngôi sao: “Tôi cảm thấy tôi đã gặp được định mệnh của mình.”

Mạch ca: “…”

Mệnh, cái mẹ nó mà định mệnh.

Cô chính là thấy sắc nổi lòng tham!

“Không được.”

“Tại sao?”

“Cô chưa thành niên.”

“Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi thành niên?”

“…… Tôi nói không được là không được!”

……

……

Giang Dịch nhìn Mạch ca và Hoa Vụ cãi nhau, trong lúc nhất thời hắn có chút không rõ quan hệ giữa hai người này là gì.

Hoa Vụ lôi kéo Mạch ca sang bên cạnh ầm ĩ, không bao lâu sau, cô gái nhỏ liền vui vẻ chạy đến trước mặt hắn: “Mạch ca đồng ý đem anh cho tôi, sau này anh sẽ theo tôi! Nhưng mà anh phải đeo cái này.”

Cô lắc lắc còng tay mới tinh ở trong tay.

“Anh còn phải nói cho tôi biết vật tư ở chỗ nào, anh liền có thể sống sót!”

Giang Dịch nhìn ánh sáng phản chiếu của cái còng tay kia, “Yêu cầu của tôi là, tôi nói cho các người biết vật tư ở đâu, các người thả tôi đi.”

“Không được đâu.” Hoa Vụ thưởng thức còng tay trong tay: “Anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nghe lời tôi, hoặc là bị Mạch ca đánh chết.”

Cô thấp giọng nói nhỏ: “Mạch ca rất hung dữ, giết người cũng không chớp mắt.”

Giang Dịch khẽ nhíu mày.

Hoa Vụ tiếp tục phân tích cho hắn, “Anh xem, hiện tại chúng tôi cũng không phải rất thiếu vật tư. Nơi anh nói có thể có vật tư, cũng có thể không, nói không chừng còn có nguy hiểm, tại sao chúng tôi lại phải mạo hiểm chứ? Cho nên anh cho rằng mình có lợi thế, thật ra cũng không có hấp dẫn người như vậy.”

Hoa Vụ đeo vào tay hắn: “Tiên sinh, mạng sống rất quan trọng nha.”

Hoa Vụ đứng dậy, “Anh nghĩ kỳ rồi thì tới tìm tôi. Yên tâm, tôi sẽ đối tốt với anh.”

Hoa Vụ nhẹ nhàng trở lại ghế sô pha.

Cô cảm thấy công việc thứ hai có chỗ dựa rồi, tương lai lại bắt đầu tỏa sáng, cuộc sống nhỏ lại có bôn ba!

……

……

Giang Dịch.

Mấy chục năm trước mạt thế, trường y cũng không thấy có thiên tài cấp đại thần, nhân vật nổi tiếng trong giới nào.

Giang Dịch ở khi mạt thế mới bắt đầu gặp phải cái gì cũng không có ai biết.

Lúc mọi người nghe thấy tên của hắn, đã là mạt thế năm thứ hai.

Truyền ra đương nhiên không phải là thanh danh tốt gì, nó được lan truyền cùng với một băng đảng khét tiếng lúc bấy giờ, tính cách vặn vẹo lại tàn nhẫn.

Nhưng mà sau đó Giang Dịch sẽ phát minh ra được thứ mới, có thể tăng sức chiến đấu của zoombie, còn khiến zoombie chịu sự khống chế của con người.

Hắn chính là đại BOSS cuối cùng.

(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)

Nguyện vọng thế giới được hòa bình của nguyên chủ kia, Hoa Vụ vắt hết óc, nghĩ muốn trầm cảm cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.

Cô cũng không thể đem toàn bộ người sống sót biến thành zoombie, mọi người cùng nhau tương thân tương ái chứ?

…… Khối lượng công việc lớn như thế nào chứ!

Cho đến bây giờ gặp được Giang Dịch.

Cô cảm thấy tương lại đột nhiên sáng lên.

Cuộc sống lại có hy vọng!

Phải biết rằng cho dù không có Vu Ngôn Ngôn quấy rối, Thời Ôn cũng chỉ dẫn dắt mọi người thành lập căn cứ mới, không có giải quyết triệt để vấn đề zoombie.

Kết cục này, cũng không tính là thế giới hòa bình.

Cho nên nếu Giang Dịch có thể thay đổi phương hướng, dùng cái đầu thông minh của hắn, còn có hào quang nữ chính của cô, như này mà còn không thể nghiên cứu ra được giải dược thì cũng hết cách!

Giang Dịch là nhân vật phản diện không sao, chỉ cần hắn về phe của nhân vật chính là cô, rồi khuyên hắn quay đầu, vậy thì hắn cũng chả liên quan gì đến nhân vật phản diện!

Nữ chính, chính là công lý!

Hình mẫu đại nữ chủ sắp mở ra!

Mặc kệ là mèo gì, có thể bắt được chuột chính là mèo tốt.

Giang Dịch không đồng ý?

Giang Dịch tuyệt đối sẽ không tùy tiện khiến cho mình chết.

Cho nên Hoa Vụ cảm thấy Giang Dịch nhất định sẽ đồng ý.

Hoa Vụ nằm trên sô pha vui vẻ suy nghĩ về tương lai, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười biến thái mê hoặc.

Khiến đám người Mạch ca và lão Tam rất sợ hãi.

Lần cuối cùng nhìn nụ cười biến thái của cô ấy vẫn là lần trước.

…… Lúc ấy cô cầm “Kế hoạch vì dân trừ hại” không biết viết từ lúc nào, đưa cho họ.

Kết quả là…

Kết quả là cục diện hiện tại.

Đám người Trung ca ở trong tay cô, một hiệp cũng chưa kịp đánh.

……

……

Giống như Hoa Vụ dự đoán, dục vọng cầu sinh của Giang Dịch rất mạnh.

Cho nên khi trời vừa sáng, Giang Dịch đã đồng ý đề nghị của Hoa Vụ.

Tiểu Ngũ đưa Giang Dịch đến chỗ Hoa Vụ, còng tay không biết là do hắn đeo hay là Tiểu Ngũ đeo cho hắn.

Hoa Vụ hài lòng gật đầu: “Tôi biết anh là một người thông minh. “

Giang Dich: “… Tôi cần thuốc!”

Hoa Vụ từ bên sô pha kéo ra một cái túi xách, lấy ra một cái túi từ bên trong, giống như dâng vật quý mở ra trước mặt hắn, hào phóng để hắn tự tìm.

Bên trong có không ít thuốc, Giang Bưu lật lại: “Không có thứ tôi muốn.”

Hoa Vụ nhíu mày, nghĩ đến cái gì, chạy đến bên lão Tam, trong ánh mắt giết người của lão Tam, đoạt lấy thuốc trong túi hắn, trải ra trước mặt Giang Dịch.  

Giang Dịch lắc đầu.

“Mạch ca, cô ta ân cần với tiểu bạch kiểm kia như vậy, cũng không tốt lắm…” Lão Tam lo lắng.

Mạch ca: “Hả.”

Lão Tam đầu đầy dấu chấm hỏi, Mạch ca ‘hả’ cái gì?

Mạch ca giống như nhìn thấu Hoa Vụ: “Mày cảm thấy cô ấy có thể an tâm cái gì? Rơi vào trong tay cô, còn không bằng sảng khoái chết đi.”

Lão Tam: “…..”

Cũng không phải là không có gì.

Bên kia, Hoa Vụ tìm khắp nơi cũng không tìm được đồ Hoa Vụ muốn.

Cô có chút không kiên nhẫn, “Nhất định phải uống sao? Không uống sẽ chết à?”

“… Sẽ không.”

“Ồ.” Hoa Vụ từ bỏ luôn: “Vậy đừng uống.”

Giang Dịch: “….”