"Ba ạ?"
Ông Hạ đột ngột xuất hiện trước cửa phòng Thập Nhất với nụ cười hiền lành của mình.

"An Di, ta vào được chứ?"
"Dạ."
Thập Nhất nghiêng người để ông đi vào trong, đồng thời duy trì khoảng cách một mét giữa hai người.

"Dạo này công ty có dự án mới nên ta có hơi bận.

Toàn về lúc con đi ngủ rồi nên chẳng trò chuyện được chút nào.

Việc học của con ở trướng thế nào?"
"Dạ.

Vẫn ổn ạ."
"Ta có cái này cho con."
Ông Hạ đưa chiếc hộp mình đang cầm trên tay cho cô, đó là một chiếc hộp hình chữ nhật màu tím.

Bên trong nó là một sợi dây chuyền mặt ngôi sao có khảm đá lấp lánh, nhìn khá tinh xảo và đắt tiền.

"Lúc nhìn thấy nó ta đã nghĩ ngay đến con.

Con thấy đẹp chứ?"
Thập Nhất đậy chiếc hộp lại, hé miệng khen một câu: "Đẹp ạ."
Ông Hạ thỉnh thoảng sẽ lại tặng chuyên chủ những món quà xa xỉ như thế này nên không có gì phải bất ngờ cả.

"Ba cũng có quà cho Hạ Dư chứ?"
"Thằng nhóc đó vốn dĩ đâu thích mấy thứ mà ta cho nó."
"Món quà đâu phải khi nào cũng là vật chất cụ thể đâu ạ.

Con nghĩ ba biết Hạ Dư muốn gì mà."
Cô có thể nhìn thấy một chút bối rối hiện lên trong mắt ông khi nghe cô nói.


"Nó là con trai, phải học cách mạnh mẽ, độc lập.

Sắp mười tám tuổi rồi nhưng nó chẳng làm được gì ngoài ăn chơi lêu lổng với đám bạn.

Nếu nó ngoan ngoãn học hành như con thì ta chẳng phải khắt khe với nó như vậy."
"Mỗi người đều có tính cách riêng, ba không thể nào ép Hạ Dư giống con được đâu."
Phụ huynh thường có xu hướng so sánh con mình với một đứa giỏi giang hơn trong nhà, hay là con nhà người ta.

Lại không biết rằng những điều này vốn không thể làm cho con họ tốt hơn mà chỉ đem lại những tổn thương cho đứa con của mình.

"Hạ Dư có thể không học giỏi, còn thường xuyên tụ tập đánh nhau.

Nhưng mà ba có bao giờ nghĩ về lý do khiến em ấy không thể học tốt, là không có khả năng hay vì chưa có động lực? Lý do của những cuộc ẩu đả đó có phải chỉ vì sự ngông nghênh của tuổi trẻ hay nhiều hơn là bảo vệ bạn bè?"
Sự thật là phụ huynh luôn không nhìn ra điểm đặc biệt của con cái mà cứ cố đòi hỏi con mình phải chạy theo những khuôn mẫu nhất định.

Trong khi chính bọn họ cũng chưa bao giờ là bố mẹ hoàn hảo cả.

"Thật ra con gái và con trai của ba đều có rất nhiều điều không hài lòng về người ba bận rộn của mình.

Ba nghĩ sao nếu Hạ Dư cũng đi so sánh ba với một người ba khác?"
Từng lời của Thập Nhất đánh vào lòng ông Hạ khiến ông phải bất ngờ đến ngỡ ngàng, chẳng lẽ ông đã gò ép con trai quá ư?
Ông Hạ im lặng suy tư một lúc khá lâu, rốt cuộc thở một hơi thật dài: "Haizz… Đúng là con gái lớn rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn rất nhiều."
Thập Nhất bước tới đặt hộp quà kia vào lại tay của ông: "Con muốn ba tặng món quà này cho con khi có cả mặt của Hạ Dư."
Cô có thể hiểu lý do tại sao ông thương yêu Hạ An Di hơn con trai, nhưng ít nhất thì bề ngoài cũng không thể biểu lộ rõ ràng sự phân biệt đối xử đến như vậy.

"Ba hiểu ý con mà đúng không?"
Đối diện với ánh mắt của con gái, ông Hạ mỉm cười giơ tay muốn xoa đầu cô.

Thập Nhất bất giác hơi nghiêng người đi, rất nhanh lại vì nhận ra điều gì đó mà dừng động tác trốn tránh của mình.

Cô đứng yên đón nhận cái xoa đầu của ông.

"Được.


Vậy lần khác sẽ đưa cho con.

Nhưng mà An Di này, ta biết con đã trưởng thành rồi, có nhiều việc không muốn người cha già này phải lo lắng hay xen vào.

Tuy nhiên, con phải nhớ, con là đại tiểu thư Hạ gia.

Là người mà không phải ai cũng động vào được.

Dù thế nào thì cũng có ta chống lưng cho con.

Được chứ?"
Dường như ông Hạ đang muốn ám chỉ việc gì đó với cô, ví dụ như… tin đồn ở trường chẳng hạn.

Người ba quan tâm nguyên chủ như vậy, nếu ở trường có một vài người báo tin tức cho ông về cô thì cũng không có gì lạ.

"Vâng.

Con biết rồi."
Trước khi rời khỏi phòng, Thập Nhất đưa cho ông một chiếc vé nhỏ với lời dặn: "Con mong ba sẽ sắp xếp được thời gian."

Có lẽ ông Hạ thật sự đã nhúng tay vào tin đồn ở trường học, bởi vì Thập Nhất mới nhận được tin từ chỗ nữ chính rằng bài viết trên diễn đàn về cô đã bị xóa.

Không chỉ vậy còn có một người sinh viên nào đó đứng ra xin lỗi, nhận mình là người tung tin đồn thất thiệt kia.

Thập Nhất nhìn liếc qua Ngô Nhã Kỳ, lại chạm trúng ánh mắt của cô ta đang lén lút nhìn cô.

Một ánh mắt đầy tức giận và không cam tâm.

Người sinh viên kia rõ ràng chỉ là người đứng ra gánh tội thay cho cô ta mà thôi.

Được rồi, dù sao tin đồn đó mất hay không đều không quan trọng, mà vấn đề quan trọng ở đây là Thập Nhất cô bị mừng hụt rồi.


Cô còn nghĩ rằng từ nay sẽ được giảm bớt thời gian lên lớp một cách quang minh chính đại.

Ai dè mới sáng sớm đã nhận được lời xin lỗi của người giảng viên kia.

Lời nói đuổi cô hôm ấy cũng bị thu hồi rồi.

Haizz...!
"An Di, trong sạch của cậu được lấy lại rồi mà sao trông cậu không vui chút nào thế?"
"Lấy lại hay không thì nó vẫn ở đó.

Có gì mà vui."
"Tôi lúc trước đã biết An Di không phải người như vậy rồi mà." Một giọng nam lạ đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

Là tên tra nam Minh Viễn đang tự nhiên như ruồi đến lân la bắt chuyện cùng với cô và nữ chính.

Nhìn thái độ của hắn và Tâm Đan thì hình như khá thân quen rồi đấy, lại còn rủ rê cùng nhau đi ăn trưa nữa.

"An Di, hôm nay chúng ta chỉ có tiết học sáng thôi đó, cùng đi ăn nha?"
"Tớ bận rồi."
Bởi vì Thập Nhất từ chối, nên sau đó cũng chỉ có Tâm Đan một mình đi với hắn ta.

[Cô không đi theo hai người đó à, nhớ nhiệm vụ không đấy?] Hệ thống Đại Thần lên tiếng nhắc nhở.

[Ta cũng đâu phải bảo mẫu, đi theo làm gì? Ta còn việc khác quan trọng hơn đây này.]
Minh Viễn nhìn theo bóng dáng Thập Nhất rời đi, ánh mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

"Minh Viễn, chúng ta đi đâu vậy?"
Nghe câu hỏi của người bên cạnh, hắn mới thu lại ánh mắt của mình, quay sang cô gái đáng yêu đang nhìn hắn bằng cặp mắt long lanh.

Minh Viễn nở nụ cười ấm áp của mình ra: "Tùy cậu chọn đấy.

Cậu thích ăn gì?"
Nữ chính nhìn thấy sự dịu dàng của người mình thích thì lặng lẽ cúi đầu ngượng ngùng: "Tôi không giỏi chọn lắm.

Cậu quyết đi."
Tâm Đan vẫn nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Minh Viễn là vào một ngày mưa, lúc đó hắn ngồi xổm trên vỉa hè, tay cầm ô che cho một chú mèo con đang nằm run rẩy trên vỉa hè.

Bởi vì ấn tượng đó nên cô rất nhanh liền nhận ra hắn ngay trong buổi học đầu tiên ở giảng đường năm nhất.


Ngoài giờ học cô phải đi làm thêm, đồng thời còn luôn cố gắng giành lấy học bổng nên thường xuyên vì thiếu ngủ mà lộ ra vẻ mặt mệt mỏi của mình.

Lúc đó, chàng trai tên là Minh Viễn ấy đã đưa cho cô một lon nước uống mát lạnh cùng với nụ cười tươi tắn trên môi.

Cô đã nghĩ chàng trai này là người tốt bụng và ấm áp nhất thế giới.

Rồi cứ thế dần dần quan tâm và thích hắn lúc nào chẳng hay.

Tình cảm ấy vẫn luôn âm thầm, được cô giấu kín bao lâu nay.

Tâm Đan chưa một lần dám nghĩ tới việc mình có thể tiếp xúc thân cận với Minh Viễn.

Bởi vì hắn và cô vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau.

Cô là cô nhi, lớn lên trong sự khó khăn và dè bỉu.

Còn hắn là một công tử thứ thiệt, được bao quanh bởi rất nhiều cô gái xinh đẹp, đẳng cấp.

Nhưng bây giờ, cái việc mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới lại đang diễn ra trước mắt cô.

Hai người cùng nhau ăn trưa ở một quán ăn nhỏ gần trường đại học và nói những câu chuyện rất bình dị, về việc học, sách vở và cả… cô bạn của cô nữa.

"Cậu hình như khá thân với Hạ An Di nhỉ?"
"Ừm, cậu ấy rất tốt."
"Nhưng mà cậu ấy có vẻ không hòa đồng lắm, năm hai rồi mà chẳng thấy cậu ấy nói chuyện với ai."
Tâm Đan nghĩ đến việc thật ra là cô cũng chỉ nói chuyện với mỗi An Di mà thôi.

"Tôi nghĩ cậu và An Di có thể tham gia vào câu lạc bộ của tôi, đại học mà không có bạn thì buồn biết bao nhiêu."
Minh Viễn có một câu lạc bộ về kịch.

Hắn là chủ câu lạc bộ, thường xuyên đóng góp tiểu phẩm vào các ngày lễ của trường.

Tâm Đan khá khó xử, bởi vì cô còn bận làm thêm, cả ngày của cô những lúc rảnh đều dành để học tập.

Đặc biệt là vào những ngày cuối kỳ, khi lịch học cả tuần dày đặc cô chỉ có thể ngủ ba, bốn tiếng một ngày.

Nhìn thấy cô gái còn rối rắm, Minh Viễn tung chiêu sát thủ: "Sắp tới là ngày kỉ niệm trường, cậu có muốn đứng cùng một sân khấu với tôi không, Tâm Đan?".