"Lập Thiên, đệ dường như rất vừa ý nô tỳ Diêu Miên đó nhỉ?"
Chính Tử Khanh trong tay cầm một tách trà hỏi chuyện, đệ đệ này của hắn hôm nay đặc biệt dễ tính hơn bình thường đối với hạ nhân.

"Hóa ra nàng ta tên là Diêu Miên sao? Ừm… tại vì món ăn của nàng ta đặc biệt hợp khẩu vị của đệ.

Tứ ca, hay là ca cho đệ đi.

Đệ muốn nàng ta trở thành ngự trù trong cung.

Như vậy thì ngày nào đệ cũng được ăn rồi."1
"Cái này ta không chắc lắm, Diêu miên không phải là thân phận nô lệ của phủ ta, nàng dường như không muốn vào cung lắm."
"Ồ.

Nàng ta không muốn thì thôi vậy."
Chính Tử Khanh tự hỏi, từ khi nào Lập Thiên trở thành kiểu người quan tâm đến ý muốn của người khác như vậy chứ?
"Bát đệ của ta sẽ không phải là bắt đầu biết để mắt đến nữ nhân rồi đấy chứ?"
Giọng điệu nam chính trở nên ngả ngớn:
"Đệ có muốn làm chút vui vẻ không? Ta sẽ-"
"Thôi đi, đệ chẳng có hứng thú chuyện đó như tứ ca đâu.

Đệ chỉ muốn làm bạn với rượu ngon và vui chơi thôi.

Tứ ca, ngày mai chúng ta làm cái yến tiệc chia tay cuộc sống ăn chơi của tân Lang trung cái chứ nhỉ?"
"Yến tiệc thì đồng ý, nhưng mục đích thì phải đổi nha.

Lang trung thì cũng phải chơi chứ?"
"Haha.

Đúng là tứ ca của đệ."

Lập Thiên được sắp xếp một gian phòng trong phủ của nam chính.

Nhất đẳng thị vệ Doãn Tiêu sai người báo tin cho hoàng thượng, nhận được chấp thuận thì cũng ở lại đây với hắn.

"Hoàng thượng nói người ở bên ngoài ăn uống đầy đủ, vui chơi mấy ngày hết giận thì lại về."
"Hừ."
Lập Thiên tức giận quay lưng về phòng, hắn rất không thích cái tên Doãn Tiêu suốt ngày theo đuôi rồi báo cáo lại với phụ hoàng như vậy.

Sau khi Lập Thiên rời đi thì gương mặt tươi cười của Tử Khanh cũng lập tức biến mất.

Hắn cho ám vệ của mình đi gọi Diêu Miên đến.

"Hình như Bát đệ của ta khá là thích ngươi đấy."
Đối với lời trêu chọc của nam chính Thập Nhất không tỏ vẻ thái độ gì mà trực tiếp nói vào việc chính.

"Thái tử bây giờ nhất định rất tức giận đấy, ngài vẫn nên tìm cách đối phó với đại ca của mình đi."
Chính Tử Khanh nghe nhắc đến thái tử thì có hơi nhăn mày.

Hắn đúng là không ngờ vai diễn thằng ngốc chỉ biết ăn chơi của mình lại không qua mặt được Thái Khang, đã vậy đại ca còn sớm nhắm tới mình như vậy.

Nam chính không biết rằng Thái Khang bây giờ không còn là đại ca của hắn nữa, mà đã trở thành một người biết trước cốt truyện.

"Thời gian này chắc chắn sẽ có một người lạ mặt tài giỏi nào đó cố tiếp cận thân thiết với ngài, đó chính là gián điệp của thái tử.

Việc ngài cần làm chỉ là thuận nước đẩy thuyền không để cho tên đó phát hiện ra điều gì."
"Làm sao ngươi biết được điều này?"
"Bởi vì ta hiểu rõ vị đại ca đó hơn ngài.

Ngày mai ngài có yến tiệc vui chơi nhỉ? Để xem lời ta nói có đúng không nhé?"

Lập Thiên thường xuyên tổ chức những buổi ăn nhậu ca hát như vậy với đám bằng hữu công tử ăn chơi của mình, và lần nào chúng cũng được một dàn thị vệ trông coi một cách cẩn mật.

Hoàng thượng thật sự là đủ quan tâm đến an toàn của nhi tử này.

Địa điểm vui chơi của hắn hôm nay là trên thuyền lớn tại một bờ hồ có vẻ mơ mộng lung linh.

Xung quanh bờ hồ đều có bóng dáng của thị vệ.

Thập Nhất đứng một góc phòng im lặng nhìn đám công tử phía trước.

Mỗi bàn đều đang tụm bốn tụm năm chơi mấy trò cờ bạc, nơi này giống hệt như một sòng bạc kiêm thanh lâu vậy.

Nam nhân mang theo mỹ nữ của mình và ôm ấp không ngại ngùng.

Đến nam chính cũng đang cười nói với một mỹ nhân xinh đẹp trong vòng tay.

Chỉ có duy nhất bát hoàng tử Chính Lập Thiên là chỉ ngồi ôm bình rượu yêu quý của mình.1
"Bát hoàng tử à, ngài không muốn thử nghiệm chút lạc thú của nữ nhân mang lại sao? Nó còn khiến người ta say mê hơn cả rượu đấy."
Lập Thiên hừ mũi khinh thường, mấy nữ nhân đó ai nấy đều nồng nặc mùi hương giống nhau.

Gương mặt nụ cười cũng như một khuôn đúc ra, hắn còn không phân biệt nổi thì có gì thú vị chứ.

Ánh mắt hắn liếc tới một nô tỳ nào đó đang đứng trong góc phòng, hắn nhìn nhìn rồi vẩy tay ra hiệu thiếu nữ đến gần.

Thập Nhất cố tình làm lơ giống như không hiểu nhưng hắn đã mở miệng gọi tên cô:
"Diêu Miêu, ngươi lại đây lấy bài cho ta."
Thập Nhất chỉ có thể bước tới nghe theo chỉ dẫn của hắn, đó là những khối gỗ hình chữ nhật, có họa tiết hình bên trên.


Mấy trò này cô chưa chơi bao giờ, trước đây có từng bám theo sư phụ lén trốn sư công đi chơi mấy lần nhưng mà cô cũng chỉ nhìn sơ qua.

Không biết là con bài cô lấy tốt hay xấu nhưng sau đó Lập Thiên đã thắng rồi.

Hắn còn thưởng cho cô một số bạc lớn nữa.

Khi Thập Nhất chuẩn bị đưa tay nhận lấy, cô cảm nhận được phía sau có người tông đến.

Cô nhanh chóng tránh sang bên cạnh khiến cho một bóng dáng đổ ầm lên người Lập Thiên.

Đó là một mỹ nhân xinh đẹp đã ngà ngà say, lúc này nàng đang dán chặt lên người của bát hoàng tử.

Gương mặt Lập Thiên có vẻ rất tức giận, hắn ta không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, ngay lập tức xô ngã thiếu nữ kia xuống đất.

Chính Tử Khanh đứng lên, hai tay chạm vào vai Lập Thiên như muốn trấn an hắn:
"Không sao, nàng ta chỉ là quá say thôi, để ta đưa đệ đi thay đồ."
Nam chính thành công đưa được Lập Thiên đi, hai tên công tử còn lại mới thở phào nhẹ nhõm:
"May là có tứ hoàng tử ở đây, không là nàng ta chết chắc rồi."
"Công tử, sao ngài có vẻ nghiêm trọng vậy?"
"Bát hoàng tử ghét nhất là bị nữ nhân chạm vào mình, trước đây có mấy người không biết, cố tình câu dẫn ngài ấy cuối cùng là bị giết chết đấy.

Cho nên trước đó ta mới dặn kỹ nàng phải tránh xa ngài ấy."
"Nghe sợ quá đi, công tử.

Thiếp ngồi đây sẽ không khiến ngài ấy chướng mắt chứ?"
"Đừng lo, ngài ấy chưa bao giờ có ý kiến về nữ nhân mà người khác mang tới.

Chỉ cần nàng không chạm vào ngài ấy là được."
Thập Nhất nhìn xuống thiếu nữ đang ngã bất tỉnh trên mặt đất, cô ngồi xuống lay lay nàng ta, nhưng mà nàng ta giống như đã bất tỉnh, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Thị vệ của Lập Thiên bước tới đây, nắm lấy hai cánh tay của thiếu nữ này lôi đi, hình như hắn muốn kéo lê nàng ta trên mặt sàn như vậy để đưa ra khỏi nơi này.

Thập Nhất nắm bàn tay của thị vệ kia lại, ngăn cản hành động kéo lê của hắn.


"Tứ hoàng tử bảo ta đưa nàng ấy đi.

Ngươi không cần xen vào."
Cánh tay của người thị vệ có cảm giác đau nhói vì sức lực của Thập Nhất.

Hắn nhíu mày buông tay nữ nhân bất tỉnh ra thì cảm giác đau ấy cũng biết mất.

Thị vệ trơ mắt nhìn nha hoàn có vẻ yếu đuối nhưng lại bế bổng một nữ nhân khác lên rồi xoay người rời đi.

Thập Nhất đưa nàng ta đến một căn phòng nhỏ trống nghỉ ngơi trong thuyền, vừa quay ra đã nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Lập Thiên đang nhìn mình, và bên cạnh là nam chính đang nháy mắt với cô.

Hắn có có ý gì?
"Đây là phòng nghỉ của ta, ngươi lại dám đem nữ nhân lên giường của ta nằm?"
Giọng điệu của hắn có vẻ đang rất tức giận.

"Nô tỳ không biết đây là phòng của ngài.

Nếu vậy nô tỳ sẽ đem nàng ta đi chỗ khác."
Thế nhưng Lập Thiên lại lên tiếng ngăn lại động tác của cô.

"Không cần.

Doãn Tiêu.

Đem vứt thứ ở trên giường đi."
Doãn Tiêu cách Lập Thiên một mét ngay lập tức đi đến bế nữ nhân, hắn đã sẵn sàng đem nàng ta vứt xuống sông như mọi lần nhưng lại nghe thấy một mệnh lệnh khác từ bát hoàng tử:
"Vứt nàng ta sang chỗ khác.

Còn ngươi… đi theo ta."
Câu sau của hắn là nói với Thập Nhất.

Rosy: Cũng muốn đăng 1 ngày 2 chương nhưng mấy chương mới biên tập viên của mình chưa thông qua mấy bạn ạ..