Cảnh Hoàng Thiên nhìn sang phía bên kia thấy hai người đang đứng đó, vị trí chính xác mà hắn ta nhìn tới chính là chỗ Lạc Tuyết và nữ chính đứng.

Hắn ta nhìn về phía Tô Vân Kiều rồi mỉm cười tà mị.

Nữ chính đại nhân thấy vậy thì cả da gà da vịt đều nổi hết lên rùng mình, cô quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Lạc Tuyết nhìn thấy vậy cũng chỉ biết cười cảm thán.

Chuyện bắt đầu chính là khoảng thời gian lúc nam chính gần về nước.

Tô Vân Kiều cùng đám bạn của mình đến quán bar để quẩy, nói cái gì mà tận hưởng khoảng thời gian tự do cuối cùng trước khi yêu đương, trong cốt truyện cũng có nhắc đến.

Vừa hay Cảnh Hoành Thiên cũng ở quán bar đó.

Tô Vân Kiều một khi có cồn tiếp xúc thì tính cách vô cùng ngang ngược hung dữ, cô ta đang tâm sự với đám bạn của mình thì có vài gả đàn ông đến để trêu hoa ghẹo nguyệt nhìn trúng nữ chính.

Định dùng uy để mời rượu cô, ai ngờ cô đang hăng máu trực tiếp làm loạn lên.

Có gả nào đó đã cố tình sàm sỡ cô hắn ta cố ý chạm vào vòng 3 của cô, cô trực tiếp nóng máu đứng dậy đá thẳng vào đủng quần hắn.

Hắn đau đến hét lên tất cả mọi người đều nhìn về phía gả.

Trùng hợp là lúc đá đó Cảnh Hoành Thiên đã nhìn thấy.

Hắn nghĩ cô gái này cũng bạo phết.

Đông người như vậy cũng dám ra tay, không sợ bị ép ngược lại sao.


Một đám đàn ông cao to như vậy, chỗ cô toàn là mấy người tay chân nhỏ nhắn.

Nghĩ vậy hắn cảm thấy hứng thú với cô, phụ nữ khó bảo chơi chắc sẽ càng thú vị hơn nhiều.

Gả đàn ông bị đá trúng kia quá thảm, đàn em của hắn lập tức tức giận định quát lớn dạy dỗ Tô Vân Kiều.

Con ả này lại dám ra tay với đại ca trước mặt bọn họ.

"Con tiện nhân này mày chán sống rồi? Cho mặt mũi lại dám ra oai với bọn ông đây à!".

"Tao không cần mặt mũi gì của tụi mày! Tao chỉ cần biết hắn ta dám dùng cái bàn tay dơ bẩn đó chạm vào người tao, kinh tởm chết được".

Tô Vân Kiều phủi phủi váy ra vẻ ghét bỏ.

Gả đàn em tức giận giơ tay định đánh cô.

Cô nhanh chân lập tức né được, tác dụng của cồn khiến cho tinh thần cô lúc này soi sục lập tức đáp trả lại cho hắn một cú đám vào mắt trái.

"A! Mày dám".

"Anh em xông lên cho tao! Một con ả không biết điều, hôm nay tao không tin không trị được mày!".

Tô Vân Kiều thấy vậy lập tức cầm chai rượu trên bàn lên đập thẳng xuống.

Một trong số mấy tên đó xui xẻo bị dính chiêu lập tức ngả ra đất, ôm đầu đau đớn hét lên.

Hành động này lập tức chọc giận cả đám đàn ông.

Cả đám đi chung với Tô Vân Kiều có người ra giúp có kẻ bỏ chạy.

Thoáng chốc sảnh quán bar lập tức hổn loạn.

Mọi người nhao nhao né ra, tránh phiền phức lan đến người mình.

Tô Vân Kiều từ từ lùi về phía sau trên tay vẫn còn đang cầm đầu chai rượu đã bị đập vỡ, thấy có kẻ xong lên cô lập tức đánh ngả gả rồi xoay người chạy.

Sắp chạy được ra cửa thì một người đàn ông ra chặn lại mất đường lui của cô.

"Chết tiệt! Liều một phen vậy".

"Con ranh này mày hết đường chạy rồi nhóc!".

Vừa dứt câu hắn thấy cô xoay người lại, lao nhanh về phía hắn sau đó tung cước đá.

Hắn choáng váng, cô thừa cơ hội nhảy lên lưng gả đấm túi bụi vào mặt gả nhầm làm mất tập trung.

Mọi người không liên quan thì đứng nhìn, chẳng ai dám lên can lại hay báo cảnh sát.


Ở đây là quán bar, báo rồi có mà vào đồn uống trà cả lũ.

Có nhân viên thấy vấn đề nghiêm trọng đã đi báo với bảo vệ để cho họ giải quyết.

Đám đàn em nhao nhao lao đến định bắt cô, có gả đã nắm được vai cô mau chóng kéo cô xuống.

Cô vùng vẫy dữ dội thoát ra được, một đám đàn ông đông như vậy lại không làm được gì cô.

Cô giống như con cá trạch vậy trơn đến không bắt được.

Lúc này có gả lao đến định đấm cô, né không kịp cô dùng tay chắn lại.

Chờ mãi chờ mãi không cảm thấy gì, cô mở mắt nhìn.

Thấy người đàn ông dùng một tay đã chế ngự nắm đấm của gả kia.

Nam phụ ra mặt giúp nữ chính trừng trị một đám du côn, giải quyết tình hình nhanh chóng.

Phải nói nhờ có hào quang nữ chính mà Tô Kiều Vân không bị trày xước miếng nào.

Cảnh Hoành Thiên vờ làm người tốt đưa đám bạn của nữ chính về đến tận nơi.

Mặt dày đến xin wechat của nữ chính.

Nữ chính cảm kích lòng tốt giúp người của hắn cảm ơn một cái, không có ý định cho hắn thông tin liên lạc.

Cô thừa biết hắn ta chả có ý gì tốt đẹp, chắn chắc là lại nhắm tới mục tiêu khác rồi.

Xui xẻo là người đó hình như lại là chính mình.

Cứ như vậy cả hai xác định được mối quan hệ, có thể bắt chuyện được rồi.

Nữ chính thầm nghĩ trong lòng.

Không đừng để ý ta! Ta không có gì thú vị a!.


Tô Vân Kiều nói nhỏ với Lạc Tuyết.

"Không biết hắn định có ý gì với mình không nữa? Sợ hãi thật đó".

Cảnh Hoành Thiên cũng là người mặt dày.

Dù biết mĩ nữ sẽ không thèm để ý đến mình, thì hắn cũng đổi hướng đi thẳng đến chỗ nữ chính, thể hiện là mình vẫn đang tồn tại đây.

Đào Yêu Yêu thấy hướng đi của hắn thì hơi bất ngờ, nhìn Lạc Tuyết càng không có thiện cảm.

Nhưng cô ta đề phòng Tô Vân Kiều hơn.

Dù gì cũng là nam phụ, có khả năng bị nữ chính thu hút là chuyện không thể rõ hơn được nữa.

Cô ta không muốn người đàn ông mình vừa mới bám lấy được lại bị người khác giành đi mất.

Cô ta chịu đựng cực khổ như nào mới có được ngày hôm nay chứ, hiện tại cô ta còn chưa thể bước lên vinh quang không thể để vụt mất người đàn ông này.

Nghĩ vậy ánh mắt nhìn nữ chính càng đề phòng hơn.

Lạc Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Đào Yêu Yêu thì vô cùng hài lòng.

Sắp có kịch hay để xem rồi.

.