Người đang nói đến này sao lại giống với Hứa Bạch Sương như vậy?

Tiểu lưu manh chỉ vào Ôn Đại Nhi, "Bọn họ đi cùng nhau, lúc nãy cô ta vừa nhìn thấy chúng tôi liền bỏ chạy tới nơi này, người chắc chắn đang ở chỗ Diệu Vũ các người!"

Dương Nhị cười cực kỳ ôn hòa, "Quán trưởng, tôi đã dặn dò bọn đàn em rồi, lúc tìm người, nhất định sẽ không làm cho đồ vật chỗ các ông bị hỏng hay là bị lộn xộn."

"Hả, đợi đã." Trên khuôn mặt của quán trưởng như được viết bốn chữ <một lời khó nói>, "Hay là, cậu lại hỏi thêm vài câu cho rõ ràng đã? Cậu xác định là cậu thật sự muốn tìm cô ấy cho bằng được sao?"

"Tìm, nhất định phải tìm, tôi chỉ thích nhất một đứa tiểu đệ này, mà lại bị cô ta đánh ngất, đến tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi phải bắt cô ta chịu trách nhiệm." Dương Nhị nghiến răng nghiến lợi nói.

Cuộc đời của Dương Nhị ngoại trừ từ bị ngã trong tay Hứa Bạch Sương ra, thì chưa bao giờ sợ bất cứ người nào.

Tiểu đệ lúc nãy nói rồi, cô gái đó thuận tay trái, còn không mập, tuyệt đối không phải là Hứa Bạch Sương.

Vậy thì còn sợ cái cóc khô gì? Cứ xông lên mà làm!

Quán trưởng thấy không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể nói: "Được thôi, vậy cậu tìm đi, tôi chỉ hi vọng đến lúc đó cậu không hối hận.."

Thấy quán trưởng cho phép tìm người, trên mặt Ôn Đại Nhi treo nước mắt, trong lòng lại hả hê vui sướng đến nỗi muốn cười lớn!

Lúc trước, cô ta đang nghĩ sẽ đòi phần thưởng gì từ hệ thống học bá, liền nhìn thấy nhóm tiểu lưu manh kia đi vào võ quán Dương Uy.

Cô ta lén lút đi qua đó mới biết được, thì ra bọn họ là người của Dương Uy, đúng lúc quán trưởng của Dương Uy cũng có ở đó.

Vốn dĩ cô ta nghĩ sẽ đổi phần thưởng, để người của Dương Uy đi tìm Hứa Bạch Sương gây chuyện, nào ngờ giờ đây đúng là ngay cả trời cũng giúp cô.

Cô ta mang phần thưởng đổi thành giá trị tức giận, tăng lên trên người Dươg Nhị.

Nếu như nói, Dương Nhị vốn dĩ chỉ có 50% tức giận, vậy thì bây giờ, hắn ta sẽ có 90% tức giận.

Tiếp theo, Ôn Đại Nhi cố ý làm cho bọn họ mình thấy mình, sau đó lại cố ý chạy đến Diệu Vũ.

Mọi việc cứ theo như cô ta nghĩ mà trở thành sự thật, đều nằm trong kế hoạch của cô ta.

Cô ta muốn thật nhanh được nhìn thấy cảnh tượng Hứa Bạch Sương bị đánh đập bạo lực, đúng thật chỉ vừa nghĩ tới đã thấy vui sướng!

Cánh tay to lớn của Dương Nhị phất một cái, đám đàn em liền chia nhau ra tìm người.

Sau đó Dương Nhị cười với quán trưởng nói: "Tôi thì có cái gì để hối hận chứ? Cô ta đánh người của tôi, vốn dĩ là cần phải chịu trách nhiệm."

Vừa nói, Dương Nhị vừa nhìn xung quanh, có chút dè dặt hỏi: "Hứa tiểu muội đâu? Hôm nay cô ấy không tới sao?"

Ánh mắt của quán trưởng toát ra vẻ đồng cảm, "Đến rồi, đã luyện xong, đi tắm rồi."

Dương Nhị chú ý vào một bao cát, đi qua đó, sờ sờ, "Tôi đoán, cái bao cát này là cô ấy luyện. Ông xem sức mạnh này đi, đánh bao các thành cái dạng gì rồi, thật lợi hại."

"Đây còn là cô ấy dùng tay trái đánh đánh đấy." Có người nói.

"Tay trái?" Dương Nhị đột nhiên cảm thấy có chút linh cảm xấu.

"Đúng vậy, tay phải của cô ấy không phải đã bị thương rồi sao, Bạc Nghịch không cho phép cô ấy dùng tay phải đánh quyền, cho nên hiện giờ tay trái cô ấy đánh quyền cũng rất lợi hại."

"Với lại cô ấy rất chịu khó luyện quyền, trong một tháng đã gầy đi không ít ký đó."

Mọi người trong Diệu Vũ ngươi một câu ta một câu, nói đến nỗi mồ hôi lạnh của Dương Nhị chảy ra.

Ôn Đại Nhị cảm thấy kỳ lạ, hỏi người bên cạnh, "Quán trưởng của Dương Uy bị làm sao vậy?"

Người đó cười, thì thầm nói: "Hắn ta vừa mới nhận ra được, người hắn muốn tìm có thể là Bạch Sương, bị dọa một phen."

Ôn Đại Nhi kinh hãi, "Bạch Sương? Anh là đang nói đến Hứa Bạch Sương?"

"Đúng rồi. Cô có nhìn thấy hai cái răng cửa bị gãy của Dương Nhị không? Chính là Bạch Sương đánh đấy, đoán chừng là đã để lại bóng ma trong lòng hắn rồi."

Người kia nhịn không được mà cười nhẹ, tim của Ôn Đại Nhi nguội lạnh.

Hứa Bạch Sương cô ta.. biến thành lợi hại như vậy từ lúc nào!

Không được, tình hình như vậy thì phải nhanh chóng trốn đi thôi, nếu không chắc chắn Hứa Bạch Sương sẽ nhìn ra manh mối.

"Lão đại, chính là cô ta!" Tiểu lưu manh chạy đến bên cạnh Dương Nhị, chỉ vào một phương hướng hô lớn.

Dương Nhị run lẩy bẩy nhìn qua.

Bạch Sương vừa mới tắm xong, đội chiếc khăn trên đầu bước ra.

Ánh mắt cô ấy lãnh đạm, động tác lau tóc toát lên vẻ lười biếng.

"Dương Nhị?" Âm thanh Bạch Sương lạnh lẽo, lại cười mang theo ý trêu chọc, "Tìm tôi có việc sao?"

"Tôi, tôi, không, tôi không có việc.." Dương Nhị nói cà lăm, nói luyện bị lọt gió, chọc cho không biết bao nhiêu người muốn cười.

Có người ở bên tai Bạch Sương kể những chuyện đã xảy ra từ lúc nãy giờ.

Đôi mắt lãnh đạm của Bạch Sương liền rơi xuống trên người Ôn Đại Nhi.

Cô vứt chiếc khăn bước lên phía trước, tiện tay lấy một đôi bao tay dùng để đánh quyền anh và một cái mũ bảo hộ ném vào người Ôn Đại Nhi.

Trong lòng Ôn Đại Nhi hoảng sợ, "Sương Sương, cậu, cậu đây là muốn làm gì?"

"Nhìn thấy tôi không thoải mái, đừng chơi âm chiêu, đến đây, đánh chính diện với tôi."

Bạch Sương mặc găng tay đánh quyền của cô vào, bày tốt tư thế, "Ôn Đại Nhi, không phải cậu cho rằng tôi nhìn không ra chứ, sự việc từ lúc tan học cho đến lúc nãy, đều là trò quỷ cậu làm phải không?"

"Tớ, tớ không có." Ôn Đại Nhi vẫn giả chết không nhận.

Cô ta cho rằng, chuyện của hệ thống học bá trừ cô ta ra thì không thể có thêm một người nào biết về sự tồn tại của nó nữa.

Hứa Bạch Sương nhất định là đang lừa gạt cô.

Bạch Sương căn bản không muốn nói nhiều với Ôn Đại Nhi, "Mặc những cái đó vào, không thì cứ để như vậy mà đánh với tôi."

Nhìn thấy trận đánh nhau này không thể tránh được, Ôn Đại Nhi lập tức ôm bụng, tỏ ra đáng thương mà nói: "Tớ đột nhiên bị đau bụng, có thể để tớ đi vệ sinh rồi qua lại không?"

Cô ta mới không phải bị đau bụng.

Cô ta là muốn trốn vào trong nhà vệ sinh giải đề, để nhận phần thưởng của hệ thống học bá, tạm thời tăng kỹ năng đánh quyền anh của bản thân lên mà thôi.

Lại một lần nữa quay về đại sảnh, Ôn Đại Nhi một chút cũng không sợ hãi, còn ẩn ẩn có chút kiêu ngạo.

Hừ, cái đám người này rõ ràng không coi cô ra gì, đợt chút nữa cô sẽ làm cho bọn họ kinh ngạc đến phát ngốc.

Cô ta mang găng tay đánh quyền anh và mũ bảo vệ đầu vào, nắm chặt nắm tay, nhìn Bạch Sương ở đối diện.

Hứa Bạch Sương, tao không dựa vào người khác, tao muốn dựa vào nắm đấm của mình để lật đổ mày!

"..."

Ôn Đại Nhi hô lên một tiếng, xông lên tấn công trước.

Cô ta tràn đầy tự tin mà đánh quyền đầu tiên, sượt qua khuôn mặt của Bạch Sương.

"Mẹ ơi, cô ta vậy mà có thể đánh trúng Bạch Sương!"

"Thật không nhìn ra a, cô ta giống như có hai cái bàn chải vậy."

Lúc đầu không đánh trúng Bạch Sương, Ôn Đại Nhi vừa kinh ngạc vừa thất vọng.

Nhưng nghe thấy bọn họ nói như vậy, cô ta lại lấy lại tự tin.

Đây mới chỉ là quyền đầu tiên, chưa đánh trúng là bởi vì cô vẫn chưa quen dùng, tiếp theo đây chắc chắn sẽ tốt hơn!

Mà Bạch Sương cong khóe môi, đôi mắt lãnh đạm, cười.

Phần thưởng của hệ thống học bá?

Ha, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Ôn Đại Nhi ra quyền thứ hai, không những không đánh trúng Bạch Sương, còn bị Bạch Sương đánh trả, một quyền đánh vào mũ bảo hộ trên đầu.

Bạch Sương không đánh trực tiếp vào đầu cô ta.

Nhưng cũng làm cho Ôn Đại nhi hoa mắt chóng mặt choáng váng, gần như đứng không vững nữa.

Bạch Sương không cho cô ta thời gian đánh trả, ra quyền nhanh chóng, tấn công liên tiếp.

Chưa đến hai phút, Ôn Đại Nhi lần thứ hai ngã ngồi xuống đất, trực tiếp nôn ra.

Mũ bảo vệ đầu cô ta còn chưa kịp tháo ra, cho nên những thứ cô ta nôn ra đều chất đống hết trong trong mũ, xuôi theo cổ, chảy vào trong áo quần.

Bạch Sương cởi bỏ găng tay, một khuôn mặt vân đạm phong kinh. (Thờ ơ, lạnh nhạt, không màng tới điều gì cả)

Cô nhìn vào nhóm người Dương Nhị đang há mồm trợn mắt, nhàn nhạt nói: "Còn cần tôi chịu trách nhiệm cho tiểu đệ của mấy người không?"

Dương Nhị vội vàng lắc đầu, nở một cười nụ cười nịn nọt.

"Đi đây." Bạch Sương nhặt cặp sách lên, vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong Diệu Vũ.

Về đến nhà, cô biên tập lại những đoạn video cô quay được trong ngày hôm nay, làm xong cô đăng lên mạng.

Mới vừa đăng lên, thì đã nhận được lượt thích và bình luận của vài người.

Trải qua một tháng kiên trì không từ bỏ, hiện nay cô đã có hơn 200 trăm bạn Fan.