Kim Đản Đản quay trở lại không gian khoa học viễn tưởng kia, cậu bé Hệ Thống Quân liền thở dài [Ký chủ, lần này chị hoàn thành nhiệm vụ không tốt lắm, chị tự chọn hình phạt đi ạ!]
Trong lòng Kim Đản Đản cũng hiểu rõ, giang sơn Hoa thị đã từng đổi chủ, mặc dù cô đã cứu vãn lại nhưng trong khoảng thời gian đó nó từng bị Phong Lâm đoạt mất.

Cho nên nhiệm vụ lần này của cô cũng không được xem là thành công lắm.

Cô nhìn tới mấy loại hình phạt ở trên màn hình mà sợ đến mức cái cơ thể hơi trong suốt của cô hoàn toàn cảm thấy lạnh run.

Lầu xanh, ăn xin, tàn tật, hồn bay phách tán, rơi vào chảo dầu, lăng trì, loạn tiễn xuyên tâm, vân vân…
Cô nào dám ấn vào chữ bắt đầu chứ, cho nên cô lập tức xin tha: “Hệ Thống Quân, mặc dù có một khoảng thời gian giang sơn bị Phong Lâm chiếm mất nhưng cuối cùng nó vẫn thuộc về Hoa Thị mà, nên em có thể đổi sang mấy cái trừng phạt nhẹ nhẹ thôi, được không hả?”
Giọng nói của Hệ Thống Quân vẫn chẳng có bất kỳ cảm xúc gì [Chúc ký chủ may mắn!]
Cậu sẽ không nói cho ký chủ biết rằng thật ra, cho dù có là hồn bay phách tán thì đó cũng chỉ là ảo cảnh thôi, còn những nỗi đau khổ thật sự mới lưu lại.


Dưới sự cưỡng ép của Hệ Thống Quân, Kim Đản Đản run rẩy ấn nút bắt đầu.

Cô cầu nguyện cho đến khi cô thấy mũi tên chỉ vào ô mất trí nhớ thì cô không biết mình nên khóc hay cười nhưng mà thật may vì cô vẫn được sống, cô cũng không biết liệu bản thân có yêu Quân Mạch trong tình huống mất đi ký ức hay không?
[Bắt đầu truyền tống…]
Trời đất bỗng quay cuồng một trận, Kim Đản Đản xuất hiện trong một thế giới trắng xóa, nhưng hình như cô đang rơi xuống với tốc độ nhanh chóng.

Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô không nhớ nổi tên mình là gì và cô cũng đã quên hết mọi thứ về Quân Mạch rồi.

Phía bên dưới vọng lại những âm thanh ồn ào, giống như có một nghìn con vịt đang kêu quạc quạc vậy!
“Trời ơi… Đó là Mặc tổng kìa! Mau véo tôi một cái, có phải là tôi đang mơ đúng không?”
“A… Không phải là mơ, trông Mặc tổng còn đẹp trai hơn so với trong TV nữa!”
“Mặc tổng, em muốn sinh khỉ con cho anh!”
“Mặc tổng, em ước một đêm triền miên với anh…”
Mấy cô gái điên cuồng thét chói tai, vây kín lòng đường, đông đến mức một con ruồi cũng không lọt qua.

Còn Mặc tổng, Mặc Nhiễm mặc một bộ tây trang màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng và đứng trong tư thế tay đút túi quần.

Cho dù đây chỉ là một tư thế đứng tùy tiện nhưng nó cũng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp khiến cho những cô gái kia điên cuồng cầm điện thoại chụp ảnh.

Đến cả gương mặt của vị phóng viên đặt câu hỏi cũng lộ ra vẻ mê mẩn: “Xin hỏi Mặc tổng, anh sắp ba mươi tuổi rồi nhưng anh vẫn chưa kết hôn, vậy anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Toàn hội trường đều im lặng.


Các cô gái ở đây đều dựng hết lỗ tai lên để nghe, chỉ sợ bản thân sẽ bỏ sót điều gì, đến việc chụp ảnh mà bọn họ cũng quên luôn rồi.

Mặc Nhiễm ngẩng đầu với một góc bốn mươi lăm độ nhìn vào không trung rồi anh chợt nhìn thấy có một chấm đen nhỏ đang rơi nhanh xuống.

Không sai, cái chấm đen đó là Kim Đản Đản bị mất trí nhớ, cô rơi xuống với tốc độ cực nhanh, miệng còn hét lên: “A! Đỡ… lấy… ta…”
Trong gần một giây đồng hồ, Kim Đản Đản rơi xuống nhanh hơn.

Cô đang mặc một bộ đồ cổ trang đơn giản và rơi đúng vào vòng tay của Mặc Nhiễm.

Cô nhớ lại lúc nãy mà sợ tới mức ôm chặt cổ Mặc Nhiễm, trong đầu hiện lên những ký ức không phù hợp với thế giới này.

Cô đến từ thời cổ đại ở một nghìn năm trước, đó là một thời đại phong kiến bảo thủ.

“Ban nãy hù chết tiểu nữ rồi!” Cô nhìn về phía Mặc Nhiễm rồi nở một nụ cười, gương mặt cô hơi xấu hổ và nói: “Ta cảm tạ công tử đã ra tay cứu giúp lúc nãy!”

Mọi người ở đây đều nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh, bọn họ hết nhìn cô rồi lại ngước lên nhìn trời.

Cô gái mặc đồ cổ trang này thật sự rơi từ trên trời xuống à?
Cao như vậy mà cô ta không ngã chết sao?
Hơn nữa, Mặc tổng vốn không cho phép có người đến gần mình quá ba mét, tại sao anh ta lại ôm cái cô gái mặc đồ cổ trang này.

Mặc Nhiễm nghe thấy lời cô nói thì khóe miệng hơi co giật một chút, đồng thời anh cũng cảm thấy chỗ tiếp xúc với tay mình rất đặc biệt, khá mềm mại nên anh chủ động bóp một cái.

*
Tác giả (cười đểu): Đoán xem Mặc tổng đang bóp chỗ nào?
Hình như hôm nay không cần bình chọn nhỉ? Đúng không? Hãy bình chọn đi! Một phiếu không đủ thì mười phiếu, một trăm phiếu cũng không quá nhiều mà!.