Bị người hoài nghi giới tính, Kim Đản Đản có chút tức giận: “Như thế nào, ngươi không tin hả?”
Ngọc Vân Yên vội vàng nói: “Không có...!Không có, nhiều năm như vậy ngươi nhất định rất vất vả!” Nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt này cao hơn nàng rất nhiều, lúc này mặc một thân trang phục thị vệ, nhưng nàng lại không che lấp được anh tuấn.

Giọng nói của nàng rất nhỏ: “Kỳ thật, Như Hiên, Yên nhi cũng không ngại ngươi là nữ tử!” Nói xong nàng cúi đầu xuống rất nhanh, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Hả? Ngươi nói cái gì?” Kim Đản Đản đến gần một bước, vừa mới rồi giọng nói của nàng ta quá nhỏ, không có nghe tiếng.

Ngọc Vân Yên thấy người mình tâm tâm niệm niệm đến gần, dù biết rõ nàng ta là nữ tử, trái tim của nàng vẫn không chịu khống chế nhảy lên kịch liệt: “Không có...!Không có gì!”
Nàng vội vàng nói sang chuyện khác với tướng lãnh ở sau lưng: “Các ngươi nhanh đi tìm chìa khóa!”
Kim Đản Đản nhìn nàng ta, tuổi còn nhỏ mà chỉ huy vẫn rất giống tướng quân, bèn tán thưởng: “Thật là một nữ hài tử đáng yêu!”
Nghe lời này, lỗ tai của Ngọc Vân Yên đỏ lên.


Lần đầu tiên nghe được Như Hiên khen nàng như vậy, thưởng thức nàng như vậy.

Nàng cẩn thận nhìn Kim Đản Đản: “Như Hiên, ta có thể ôm một cái không?”
“Ừ!” Kim Đản Đản không có nghĩ nhiều như vậy, nàng nhẹ gật đầu.

Hai người đến gần ôm với nhau, Ngọc Vân Yên nhỏ giọng nói: “Như Hiên, ta thích ngươi đã lâu, ngươi nhất định phải hạnh phúc!”
Kim Đản Đản xấu hổ: Đột nhiên cảm thấy tay của muội muội trong ngực thật nóng.

Nàng sẽ hỏng mất, thử hỏi: “Yên nhi ngươi sẽ không còn thích ta chứ?”
Ngọc Vân Yên lắc đầu rất nhanh, như là che dấu: “Không có, Yên nhi thích là nam nhân!” Nàng nói như là nói cho Kim Đản Đản nghe, hoặc như là đang thuyết phục chính mình.

“A ~ vậy là tốt rồi!” Kim Đản Đản vỗ vỗ ngực.

Ngọc Vân Yên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, cảm thán nói: “Thật sự bằng phẳng, trách không được Như Hiên giả nam trang không ai phát hiện!”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tối sầm, ngươi nói như vậy sẽ không có bằng hữu!
Nàng thè lưỡi với Kim Đản Đản: “Như Hiên, nếu ngươi muốn cái này lớn lên một chút, ngươi đến phủ Yên nhi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
“Được được, theo ý ngươi!” Kim Đản Đản lộ ra một nụ cười đối với nàng ta.


Khi Đế Bắc Minh đi ra thì vẻ mặt sát khí nhìn hai nữ tử này nói chuyện không thể tách ra.

Gương mặt hắn lạnh lùng: “Cửu vương gia, tới đây!”
Kim Đản Đản không thể hiểu được nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy, có phải là thật lâu chưa ăn cơm đói bụng hay không?”
Cái trán của Đế Bắc Minh nổi gân xanh, đi qua kéo nàng ra phía sau, tạo khoảng cách với Ngọc Vân Yên.

Hắn đề phòng nhìn nàng ta tuyên bố chủ quyền: “Hoa Như Hiên là người của bổn vương!”
Ngọc Vân Yên có chút sợ hắn, sợ hãi lui về sau một bước.

Kim Đản Đản nhìn không được rồi, kéo Đế Bắc Minh ra: “Vân Yên người ta là một nữ tử yếu đuối, ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì, làm nàng ta sợ thì làm sao bây giờ?”
Trong lòng của Đế Bắc Minh ê ẩm, có chút ấm ức.

Hắn bảo hộ lấy nàng, đuổi tình địch đi thì có cái gì sai?
Thật là một tên vô lại nam nữ ăn sạch, khắp nơi lưu tình.


Đế Bắc Minh dắt lấy tay Kim Đản Đản đi lên phía trước, khó chịu thúc giục: “Đi, lúc này rời đi nhanh chút, đuổi Phong Lâm trong ngoài không đồng nhất kia xuống đài.”
Kim Đản Đản: Hắn trong ngoài không đồng nhất như thế nào, sao ta không có phát hiện!
Đế Bắc Minh này thật đúng là kiêu ngạo, dựa vào cái gì túm nàng, dựa vào cái gì hôn nàng?
Kim Đản Đản giãy dụa: “Ngươi buông ra, ta tự mình đi!”
“Không buông, ngươi đỡ phải lại đi mê hoặc thiếu nữ không hiểu chuyện nào đó!” Đế Bắc Minh dắt lấy tay của nàng khẩn trương thêm vài phần.

“Ha ha! Ngươi nói rất đúng!” Kim Đản Đản cười lạnh, hắn còn không phải gương mặt hại nước hại dân giống như vậy sao.

* hữu tình nhắc nhở: Truyện này không Bách Hợp a ~~~.