Nàng ngẩng cái cằm, cao ngạo nói: “Các ngươi đã biết rõ bổn vương là Cửu vương gia, vậy thì thả bổn vương ra, bổn vương không truy xét hết thảy mọi chuyện!”
“Ha ha ha! Thả sao?” Nhóm người áo đen cười nhạo.

Kim Đản Đản nhíu mày: “Các ngươi muốn cái gì? Tiền sao?”
Nhóm người áo đen lắc đầu.

Kim Đản Đản có chút luống cuống, những người này không cần tiền, chẳng lẽ là muốn mạng của nàng sao?
Người áo đen cầm đầu nắm lấy cái cằm của Kim Đản Đản, tấm tắc nói: “Gương mặt này thật đúng là đẹp mắt? Nếu bị áp dưới thân thể tại hạ không biết sẽ có phản ứng như thế nào?”
Kim Đản Đản sợ tới mức mở to đôi mắt, đánh rơi cái tay của người áo đen.

Giọng nói của nàng có chút run rẩy: “Ta là Vương Gia, các ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Nếu như ngươi chết thì có ai biết chúng ta đã làm gì với ngươi chứ? Không bằng trước khi chết ngươi làm cho các huynh đệ sung sướng một phen!” Người áo đen vừa dứt lời liền đưa tay tới Kim Đản Đản.


Nàng sợ tới mức lập tức tránh đi, khuyên: “Ta...!Gia là nam nhân!”
“Lúc trước không phải Cửu vương gia thích nam nhân hay sao? Vừa vặn bọn ta còn chưa có hưởng qua mùi vị nam nhân đâu!” Người áo đen xoa xoa đôi bàn tay, đi tới phía nàng.

Trong lòng Kim Đản Đản mắng to: Nguyên chủ ơi nguyên chủ, sớm muộn gì ta cũng bị ngươi hại chết!
Những người áo đen khác thấy lão đại muốn làm thật, bèn kề bên tai của hắn thấp giọng khuyên: “Lão đại, người trên chỉ nói để cho chúng ta hù dọa nàng một chút, cũng không nói là làm thật?”
Người cầm đầu khinh thường: “Một Cửu vương gia không có quyền thế chỉ là một thứ bỏ đi, cho dù làm thật thì như thế nào?”
Nhìn Kim Đản Đản trước mắt đang mặc áo hồng, hắn liếm môi, nói tiếp: “Nam tử yêu nghiệt có da mịn thịt mềm như thế, chẳng lẽ các huynh đệ không muốn nếm thử sao?”
Mấy người áo đen rối rắm nhìn Kim Đản Đản.

Dung nhan nàng còn quyến rũ hơn những nữ nhân khác, nhất là trong hoàn cảnh túng quẫn này, càng làm cho người ta rủ lòng thương, bất kể là nam nữ già trẻ đều không ngăn cản được mê hoặc.

Bọn họ nuốt nước miếng, đi tới phía Kim Đản Đản.

Kim Đản Đản sợ tới mức thét chói tai: “Các ngươi đứng lại, nếu dám đụng đến một cọng tóc của ta thì Nhiếp Chính vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
“Ha ha ha!”
Nhóm người áo đen cười châm chọc.

Cửu vương gia này thật đúng là khờ dại, người phái bọn họ tới không phải là Nhiếp Chính vương sao?
Cửu vương gia này năm lần bảy lượt đối nghịch cùng với chủ tử, bọn họ đã sớm muốn thu thập nàng.

Bất quá Nhiếp Chính vương chỉ sai bọn họ hù dọa nàng một chút, cũng không làm thật.


Nhưng khi bọn họ nhìn thấy một tuyệt sắc như vậy, thì mọi người sẽ không khống chế nổi mình.

Nhóm người áo đen xem lời Kim Đản Đản uy hiếp tựa như xem một truyện cười, bọn chúng vươn móng vuốt sói tới chỗ nàng.

Áo ngoài màu đỏ của nàng bị chậm rãi cởi ra, trên mặt nàng chảy nước mắt: Đế Bắc Minh, xem ra cả đời này đã định chúng ta hữu duyên vô phận!
Trong trong lòng nàng sợ thì sợ, đây hết thảy giống như cơn ác mộng bình thường, cái gì [người gặp người thích], nàng không cần phải có dung nhan yêu nghiệt này.

Nàng thầm mong trải qua cuộc sống như nữ tử bình thường.

Gió lạnh thổi qua, trên bờ vai là một mảnh mát lạnh, lòng của nàng rung động, tuyệt vọng.

“Rầm ——” cửa bị người từ bên ngoài đá văng.

Đế Bắc Minh mặc một thân áo quần màu đen đi đến, người hắn đầy sát khí.


Hắn bước đi như dẫm nát núi thi cốt chồng chất dưới chân, phía sau đỉnh đầu hắn là trăng sáng màu vàng, khiến trên người hắn ánh lên một tầng ánh sáng mờ ảo.

Hắn nhìn những người áo đen kia, môi mỏng khẽ mở: “Các ngươi toàn bộ đều đáng chết!”
Người áo đen bị dọa ngốc, lão đại làm sao tới rồi hả?
Còn không có kịp phản ứng, chỗ cổ truyền đến đau xót, hắn ta ngừng hô hấp.

Một tay Đế Bắc Minh che cho Kim Đản Đản ở bên cạnh, che ánh mắt của nàng lại, tay kia thu hoạch tánh mạng của nhóm người áo đen.

Hắn không có dừng lại, giơ tay chém xuống.

Chỉ một lát sau, toàn bộ những người áo đen kia đều bị mất mạng..