Kim Đản Đản điều tra tin tức liên quan đến Mộ Dung Vân.

Hoa Ưu Liên sinh hạ cùng ngày với Mộ Dung Vân, chuyện nàng ta sinh hạ hồ ly vẫn luôn khiến nàng cảm thấy kỳ quặc.

Mà bà mụ đỡ đẻ cho bọn họ lại không rõ tung tích.

Kim Đản Đản quyết định trước tiên xuống tay từ chỗ bà mụ.

Điều tra nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được bà mụ đỡ đẻ cho hai người.

Nàng mới biết được sự thật, hoá ra là li miêu tráo Thái tử.

Mộ Dung Vân có được nhi tử, còn hãm hại được Hoa Ưu Liên, quả thực là nhất tiễn song điêu.

Dân chúng bắt đầu đồn đại việc này.

Nói Mộ Dung Vân vốn không có mang thai, nàng hãm hại trắc phi của Thái tử và chiếm đoạt nhi tử của nàng ta.

Còn nói con người vốn không thể nào sinh ra hồ ly được.


Hơn nữa, nếu như nàng là hồ ly tinh, vậy thì nhất định phải rất lợi hại.

Sẽ để cho mình bị biếm vào lãnh cung sao?
Những lời đồn đại này truyền tới tai Thái tử Hiên Viên Ngọc, hắn cũng có phần hoài nghi.

Trong tất cả mọi người, hắn thương Hoa Ưu Liên nhất.

Trong lòng hắn thầm suy nghĩ.

Hắn cho Hoa Ưu Liên, Mộ Dung Vân cùng nhi tử lấy máu nhận thân.

Vẫn còn chưa bắt đầu tiến hành, Mộ Dung Vân liền luống cuống, nàng quỳ xuống đất xin tha: “Thái tử ca ca, Vân Nhi sai rồi.

Thần thiếp khó sinh, không giữ được hài tử, sợ ngài trách tội mới nghĩ ra biện pháp như vậy.

Cầu xin Thái tử ca ca tha tội!”
Hiên Viên Ngọc tát một bạt tai vào mặt Mộ Dung Vân khiến nàng ta ngã trên mặt đất, chỉ vào nàng ta mắng: “Ngươi đúng là tiện nhân tâm địa ác độc, ngươi hại Liên Nhi phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Nếu như không phải do bổn Thái tử có chút không đành lòng, bây giờ Liên Nhi cũng đã sớm chết rồi.

Nữ nhân ác độc như ngươi không xứng trở thành Thái tử phi!”
Cùng ngày, Thái tử phi Mộ Dung Vân hãm hại trắc phi bị phế truất vị trí Thái tử phi, giam lỏng ở Đông Cung.

Mà vị trí Thái tử phi trước sau vẫn luôn bỏ trống, Hoa Ưu Liên lai lịch không rõ không có khả năng trở thành Thái tử phi.

Mộ Dung Vân ghen ghét đến sắp phát điên rồi.

Bây giờ nàng bị giam lỏng, không có danh hiệu Thái tử phi có khác gì chết đi.

Nàng không sống tốt thì người khác cũng đừng mong được sống tốt.

Nàng lại bắt đầu làm việc ác, bỏ ra chút tiền để hạ độc hài tử của Hoa Ưu Liên.

Tất cả mọi chuyện đều là do nó.


Nếu không phải tại nó, sao nàng có thể biến thành như vậy.

Lúc hài tử bị trúng độc, cũng may nhờ phát hiện sớm mà được cứu sống.

Hai mắt Hiên Viên Ngọc đỏ bừng, con của hắn cũng chỉ mới mấy tháng tuổi lại phải chịu như vậy.

Hắn tức giận tra xét mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc tra được người đứng ở đằng sau.

Mộ Dung Vân bị giải vào lao ngục.

Người một nhà Mộ Dung phủ toàn bộ bị thu hồi chức quan, biếm đến nơi khác.

Trong vòng trăm năm không được vào triều làm quan.

Mộ Dung Vân ở trong ngục không bao lâu liền điên rồi.

Chẳng qua là nàng được sinh ra muộn mấy năm, ở trên có tỷ tỷ.

Nàng nhờ những thủ đoạn của mình mới leo lên được vị trí Thái tử phi, cuối cùng lại thua trong tay một nữ tử phường trăng hoa.

Nàng không cam lòng.

Nữ nhân kia ngoại trừ diện mạo và dáng người ra, còn có gì có thể so được với nàng.

Còn cả Mộ Dung Tuyết kia nữa, một nữ nhân phá thân bị bỏ rơi, dựa vào cái gì cũng xứng có được tình yêu của nam tử cao quý như Bát vương gia chứ.


Bởi vì có quá nhiều điều không cam lòng, Mộ Dung Vân điên rồi.

Hiên Viên Dật ôm Kim Đản Đản, nhìn một đôi nhi nữ của bọn họ, hắn sẽ yêu thương nàng gấp bội.

Hoá ra khi sinh con nàng lại phải chịu đau đớn như vậy.

Nếu như hắn biết, tuyệt đối sẽ không để nàng sinh lần nữa.

Hơn năm mươi năm qua đi, tóc hai người đều đã trắng xóa.

Một đời của Hiên Viên Dật cũng chỉ có Kim Đản Đản, dưới gối cũng chỉ có một đôi nhi nữ.

Hắn cũng chưa từng thấy nàng lén gặp nam nhân nào khác, mãi cho đến khi hắn bị bệnh nằm ở trên giường, vẫn luôn canh cánh trong lòng cái tên kia.

Hắn nắm lấy tay Kim Đản Đản, giọng già nua hỏi: “Ái phi, nói cho bổn Vương biết Quân Mạch là ai? Nếu như bổn Vương đi rồi, nàng không được đi gặp hắn!”
Đầu tóc của Kim Đản Đản cũng một mảnh trắng xoá như vậy.

Nàng nhếch miệng cười, trong miệng thiếu hai cái răng, bộ mặt hiền từ nói: “Lão gia, nếu chàng dám chết, ta nhất định lập tức đi tìm Quân Mạch!”.