Tâm tình của Kim Đản Đản rất tốt, nàng sơ ý không nhận thấy được sắc mặt của hắn.
Nàng ngừng hát khẽ, giơ bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy hắn, trên mặt mang theo ý cười: “Vương gia, chào buổi sáng!”
Hiên Viên Dật khẽ mấp máy môi, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Chào buổi sáng, mới sáng sớm như vậy ái phi đã ra cửa, có chuyện gì sao?” Chắc chắn là đi tìm tên nam nhân gọi là Mạch gì đó.
“Hì hì╭(╯ε╰)╮ giải quyết phiền toái cho chàng!” Mặt mày Kim Đản Đản hớn hở nói.
“Bổn vương có phiền toái gì cần ái phi giải quyết giúp sao?” Hiên Viên Dật nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào của nàng.
“Tiểu tam Hoa Ưu Liên đó, không phải chàng nói không muốn nhìn thấy nàng ta sao? Ta liền đem nàng ta tặng cho người khác!” Kim Đản Đản tiến lên phía trước, kéo lấy tay Hiên Viên Dật.
Nàng nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, sao nàng cảm thấy hôm nay hắn có chút kỳ lạ.
Ngón tay nàng chống cằm có một chút không rõ, nàng không nhìn ra được hắn kỳ lạ ở chỗ nào!
Hiên Viên Dật đánh vào tay Kim Đản Đản, giọng nói lạnh lùng: “Ái phi tự lo liệu tốt cho mình là được!”
Tiểu Dật Dật của nàng thế mà lại hung dữ với nàng, còn đánh vào tay nàng, bảo bảo đã làm sai chuyện gì sao?
Kim Đản bĩu môi, ấm ức nói: “Hiên Viên Dật, có phải ta tặng Hoa Ưu Liên cho người khác khiến chàng không vui không?”
“Đúng vậy, bổn vương không vui!” Nghĩ đến chuyện nàng nghĩ đến tên Mạch gì đó, hắn cũng muốn chọc tức nàng.
“Lộp bộp… Lộp bộp…” Trong ánh mắt Kim Đản Đản hàm chứa sương mù, sương mù càng ngày càng nhiều, chuyển thành giọt nước.
Giọt nước không chứa ở trong mắt được nữa, liền rơi xuống.
Nàng hít hít cái mũi nhỏ, dùng nắm đấm nhỏ đánh vào ngực Hiên Viên Dật: “Hừ ╭(╯^╰)╮, ngươi là đồ khốn kiếp, đồ vô lại.
Ngươi ngủ với ta, còn muốn người khác, ngươi thấy trăng quên đèn, ngươi lả lơi ong bướm…”
Kim Đản Đản khóc đến nỗi cái mũi ch ảy nước mũi, liền kéo lấy cổ tay áo của Hiên Viên Dật lau nước mũi của mình.
Hiên Viên Dật thấy nàng đau lòng như vậy, bất bình trong lòng vẫn chưa biến mất.
Hắn nắm lấy tay Kim Đản Đản đang đánh hắn: “Nữ nhân, rõ ràng là nàng hồng hạnh xuất tường trước, nghĩ đến tên Mạch gì đó.
Bổn vương lại không thể nhớ đến người khác sao?”
Hắn cũng muốn cho nàng biết loại tư vị chua xót này.
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt nàng tràn đầy nước mắt nước mũi, mắt mũi khóc đến đỏ bừng, bộ dáng giống như một đứa trẻ.
Nàng khẽ chớp mắt, lại là một giọt nước mắt khác rơi xuống.
Hiên Viên Dật khẽ nhúc nhích ngón tay dưới ống tay áo, nghĩ đến vừa rồi có lẽ là nàng đi gặp tên Mạch gì đó, hắn liền cố nén không lau nước mắt cho nàng.
Kim Đản Đản hít hít mũi một cái, ngăn cản nước mũi lại rơi xuống, giọng nói của nàng mang theo chút nghẹn ngào, khẽ nhíu mày: “Đồ ngốc, Quân Mạch thật sự là chàng, chàng lại đi ăn dấm của chính mình làm gì?”
Sau đó nghĩ đến hắn vậy mà lại thích Hoa Ưu Liên, trong lòng Kim Đản Đản liền buồn bực, cầm lấy ống tay áo rộng của Hiên Viên Dật lên lau nước mắt nước mũi.
Hiên Viên Dật nhất thời không biết nên nói gì mới phải, giọng điệu của nàng nghiêm túc, thế nhưng ai có thể tin được những lời hoang đường này.
Còn có y phục của hắn là khăn tay của nàng sao?
Nhìn y phục trên người mình bị làm cho rối tung rối mù, Hiên Viên Dật nhíu mày thật sâu, nắm lấy tay Kim Đản Đản đi về phủ.
“Này, chàng chậm một chút, đi nhanh như vậy làm gì chứ?” Kim Đản Đản bước đôi chân ngắn nhỏ đi theo phía sau hắn.
Hắn cao một mét tám bảy, có suy xét cho nàng là người cao một mét sáu mươi sáu không?
Hiên Viên Dật quay đầu lại nhìn nàng một cái, lo lắng nàng sẽ ngã sấp xuống, bước chân chậm hơn một chút.
Hắn không ngừng kéo Kim Đản Đản đến suối nước nóng mới dừng lại, hắn đưa tay cởi bỏ y phục trên người.
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, hóa ra là muốn dụ hoặc nàng, nàng rất thưởng thức cảnh mỹ nam thay y phục..
Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu