Hiên Viên Dật nắm chặt cằm của Kim Đản Đản, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Ái phi, bổn vương đối với nàng không tệ, vì sao nàng muốn chạy trốn?” “Ngươi đánh ta!” Kim Đản Đản bĩu môi, vô cùng ấm ức.

“Gia có gia pháp, quốc có quốc quy, huống chi bổn vương là Vương gia!” Hiên Viên Dật cảm thấy đánh nàng coi như trừng phạt một chút không có gì là không đúng, đã sai thì phải chịu phạt.

“Hu hu ~ Vương gia thì ghê gớm lắm sao? Ngươi bất quá sinh ra tốt hơn người khác một chút thôi!” Kim Đản Đản thực ấm ức, nghĩ đến cái mông bị đánh đau của nàng, trong ánh mắt của nàng liền rươm rướm nước mắt.

Hiên Viên Dật bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được.

Lời nói của nàng rất là lớn mật, nhưng lại có vài phần đạo lý.

Hắn xoay người sang chỗ khác, đứng khoanh tay: “Nữ nhân, nàng tốt nhất an phận chút, bổn vương bảo đảm nàng một đời không phải lo nghĩ!”
Kim Đản Đản: Nàng làm sao có thể an phận, nàng không có đánh mông hắn để trả thù lại là tốt lắm rồi.


“Vậy Vương gia, ngươi cũng để ta đánh hai mươi đại bản thử xem, như vậy ta sẽ thực an phận!” Kim Đản Đản thấp giọng lẩm bẩm.

Hiên Viên Dật quay đầu, nhìn hàng lông mi thật dài khi cụp mắt của nàng, cánh môi hơi chu, nhưng lời nói ra lại khiến người khác tức giận.

Hắn giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng, nắm chặt nắm tay, hất tay áo, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong lòng hắn bực bội: Nữ nhân, thật là loài động vật không thể nói lý, chỉ có một người đã đủ đau đầu, hắn tuyệt đối sẽ không tìm người khác.

Kim Đản Đản vung nắm tay đối với bóng dáng của hắn, thè cái lưỡi nhỏ ra: “Lêu lêu lêu ~ đại vương bát, cho ngươi đánh ta, tức chết ngươi!” Ảnh vệ ở chỗ tối run sợ trong lòng.

Vương phi thật là rất can đảm! Trong lòng cầu nguyện, bọn họ chỉ có một nữ chủ nhân như vậy.

Vương phi làm ơn sống cho tốt, ngàn vạn lần đừng tìm đường chết!
Vì phòng ngừa nàng lại mang theo nhi tử chạy trốn lần nữa, Hiên Viên Dật tách mẫu tử hai người ra.

Mỗi ngày hắn chăm sóc Thần nhi, mà Kim Đản Đản thì bị giam lỏng.

Nhưng Thần nhi là do một tay nàng nuôi lớn, cho dù trước mặt là phụ thân ruột đã thất lạc nhiều năm thì hắn cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, cả ngày khóc lóc muốn gặp mẫu thân.

Hiên Viên Dật bất đắc dĩ, đành phải giam lỏng hai người với nhau.

Mà hai người bọn họ hoàn toàn không chịu ở yên trong phủ, ồn ào muốn đi ra ngoài.


Hiên Viên Dật đau đầu, đành phải phái thị vệ đi theo, cho phép hai mẫu tử bọn họ ra ngoài phủ đi dạo.

Trên đường đi rất là náo nhiệt, dọc đường bày bán một ít món đồ chơi cổ đại.

Nào là trâm cài, vòng tay, túi thơm, đồ chơi làm bằng đường, cần cái gì có cái đó.

Kim Đản Đản ôm Thần nhi đi dạo.

Cách đó không xa đang trình diễn tiết mục ác bá ức hiếp dân nữ.

“U ~ tiểu mỹ nhân, lớn lên thật xinh đẹp, gia bỏ tiền mai táng phụ thân của ngươi, sau này ngươi đi theo gia!” Ác bá kia trông vô cùng xấu xí, miệng chuột tai khỉ, còn không có đưa tiền liền giơ tay đùa giỡn người đẹp.

Thần nhi túm chặt áo trước ngực của Kim Đản Đản, mắt to tràn ngập đồng tình: “Mẫu thân, tỷ tỷ kia có nguy hiểm, chúng ta giúp nàng một chút đi!”
Không đợi Kim Đản Đản cự tuyệt, Thần nhi liền lôi kéo nàng, khẩn trương nói: “Mẫu thân, người xấu đó ức hiếp tỷ tỷ.

Nếu tới chậm, không chừng con của bọn họ đều có thể sinh ra!”
Khóe miệng Kim Đản Đản co rút một chút: Nàng rất muốn che mặt lại.


Đứa trẻ này không phải là nhi tử nhà nàng, tư tưởng của nhi tử nàng quá phóng khoáng.

“Nhanh lên đi, mẫu thân!” Thần nhi lại thúc giục lần nữa, giống như là tức phụ của hắn bị đùa giỡn vậy.

Kim Đản Đản tức giận ôm nhi tử bảo bối đi qua nhìn một cái, tiểu mỹ nhân này lớn lên thật đúng là xinh đẹp, dung mạo vô song.

Lúc này nàng ấy bị ác bá ức hiếp khóc như hoa lê đẫm mưa.

Nàng ấy nhìn thấy Kim Đản Đản vừa đi tới, liền ôm lấy chân của Kim Đản Đản, giống như thấy được hy vọng duy nhất.

Nàng ấy nhu nhược đáng thương nói: “Vị phu nhân này, cầu xin ngài đại phát từ bi cứu Liên nhi đi!”.