“Vương Gia, ngài còn có thị thiếp khác sao?” Kim Đản Đản nhíu mày lại, trong lòng run sợ hỏi.

Lần đầu gặp mặt, hắn liền cường gian nàng, khẳng định không phải là người tốt gì.

Nếu hắn dám động vào những nữ nhân khác, vậy thì thiến hắn đi.

“Không có...” Hiên Viên Dật cau mày, có một nữ nhân như nàng đã đủ phiền rồi.

Nhìn nàng nghe trả lời như thế tựa hồ rất hài lòng, mày hắn nhíu lại sâu hơn.

Phong cách vương phi nhà mình có chút không đúng, trước kia nàng chưa bao giờ chú ý những điều này, chẳng lẽ là nàng muốn lạt mềm buộc chặt.

“Ngươi đừng nghĩ chuyện xấu gì!” Hiên Viên Dật phất tay áo bỏ đi.


Kim Đản Đản theo dõi bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng nhếch lên: “Quân Mạch à Quân Mạch, không thể tưởng được cả đời này ngươi lưu manh như vậy.

Ngươi cường gian ta còn không chịu trách nhiệm, đừng tưởng rằng thân phận của ngươi là Vương Gia thì ta sẽ sợ ngươi!”
Kể từ khi Kim Đản Đản biết Hiên Viên Dật chính là kiếp sau của Quân Mạch thì Kim Đản Đản cũng quan tâm đối với hắn, thường xuyên săn sóc hắn tỉ mỉ.

Nàng chủ động lôi kéo Thần nhi cùng hắn dùng thiện, khi hắn xử lý công vụ thì bưng canh tới cho hắn để giảm bớt áp lực.

Nàng đối tốt với hắn, ngược lại lông mày của Hiên Viên Dật nhíu càng sâu, nhìn Kim Đản Đản đối diện theo dõi hắn ăn canh, cau mày: “Mộ Dung Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Kim Đản Đản lộ ra nụ cười thuần khiết ngây thơ: “Hiên Viên Dật, ngươi là phụ thân của Thần nhi, ta là thê tử của ngươi, dĩ nhiên muốn đối tốt với ngươi rồi, nuôi cho ngươi trắng trẻo mập mạp!”
Hiên Viên Dật nhíu mày: “Thật đơn giản như vậy sao?”
“Lấy chồng theo chồng, gả chó thì theo chó.

Ta đã gả cho ngươi, còn có thể hại ngươi sao?” Tay Kim Đản Đản chống cái cằm, nhìn chằm chằm hắn.

“Lời nói rất đúng!” Hiên Viên Dật nhẹ gật đầu, cảm thấy nghe có chút là lạ.

Khi hắn phản ứng lại thì tức giận dùng sức vỗ án thư, lông mày biến thành chữ bát đảo ngược lại (八): “Ngươi mắng bổn vương là Gà, là chó hả? Ngươi thật to gan, người đâu, kéo vương phi ra ngoài đánh mười bản!”
Kim Đản Đản tức giận đến nỗi con mắt trừng lên tròn xoe: “Hiên Viên Dật, ngươi dám!”
“Ngươi mà còn dám uy hiếp bổn vương, đánh hai mươi đại bản!” Hiên Viên Dật cau lông mày lại.

Nàng thật sự là càng ngày càng quá quắt rồi, đều muốn lên trời.



||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

“Hu oa oa ~ ngươi không thương ta, ngươi đánh ta!” Kim Đản Đản chỉ vào hắn, khóc thật đau lòng.

Lông mày Hiên Viên Dật càng nhíu càng sâu, cảm giác con muỗi cũng phải bị hắn kẹp chết.

Hắn không để ý tới Kim Đản Đản khóc nữa, nàng bị kéo xuống.

Nàng nhìn đại bản thật sự giáng xuống người.

Nếu nàng bị đánh hai mươi đại bản, thì khẳng định mông nở hoa rồi.

Kim Đản Đản tức giận mắng chửi hắn: “A —— Hiên Viên Dật, ngươi lưu manh.

Ngươi ngủ với ta không chịu trách nhiệm, ngươi còn muốn chiếm lấy nhi tử của ta!”
Hiên Viên Dật đang xem sách trong thư phòng, lông mày càng nhíu càng sâu, nàng nhận ra sao?
Không có khả năng, nàng nhất định là nói lung tung.

Ngày đó hắn đeo mặt nạ, làm sao nàng có thể nhận ra hắn?

“555~ a —— đau a ~ Hiên Viên Dật, một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận, tên lưu manh này!” Kim Đản Đản mắng chửi hắn, mông càng đau, nàng mắng càng hăng hái hơn.

Đời trước, hắn là Quân Mạch, bọn họ có thể ngang nhau.

Cả đời này, hắn là Vương Gia, nàng không tin trị không được hắn.

Nghe ở bên ngoài tiếng mắng càng lúc càng ít, Kim Đản Đản đau đến hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài thị vệ tiến đến bẩm báo: “Vương Gia, vương phi hôn mê rồi!”
“Dẫn đi!” Hiên Viên Dật phất tay.

Nhìn hai thị vệ chuẩn bị khiêng nàng đi, Hiên Viên Dật nhíu mày lại: “Thôi, bổn vương tự mình tới!”
Hắn tự mình ôm Kim Đản Đản đi vào phòng ngủ, chuẩn bị ném nàng xuống đi ra cửa, lại nghe nàng thấp giọng nói mớ: “Hiên Viên Dật, lưu manh! Ngươi đánh ta thì ngươi sẽ phải hối hận!”.