Mà Mộ Dung Vân thì lại trở thành Thái tử phi, mang vinh hoa đến cho nhà Mộ Dung.

Nhưng đến khi nàng hơn ba mươi tuổi thì nhan sắc không còn.

Hàng đêm Thái tử đều sủng ái Trắc phi, Mộ Dung Vân bắt đầu tìm đường chết, khiến cho nhà Mộ Dung cửa nát nhà tan.

Một mình Mộ Dung Tuyết dẫn theo hài nhi, nhìn thấy cảnh ngộ của nhà Mộ Dung thì nàng cũng không vui không buồn.

Đến năm ba mươi bảy tuổi nàng sinh bệnh qua đời, còn nhi tử của nàng lại lưu lạc đến độ làm chân sai vặt cho nhà giàu, cuối cùng bị nhục mạ mà chết.

Tâm nguyện của nguyên chủ chính là: [Tìm được cha của nhi tử, bảo vệ nhi tử không bị người ta bắt nạt.]
Kim Đản Đản: Cái này không đúng, đáng lẽ nguyên chủ phải tìm đến cha của đứa bé để giết hắn mới đúng chứ.

Nhưng mà trong đầu cô bây giờ không có tí ký ức gì về cha của đứa trẻ, mà nguyên chủ cũng chẳng hận hắn.

Không phải là không nên sinh đứa trẻ này ra sao?

Chẳng lẽ trí nhớ của nàng ấy cũng không đầy đủ mà mất đi chỗ nào đó à?
Còn nếu như ký ức hoàn chỉnh thì chỉ có thể nói là đầu óc của nguyên chủ có lỗ hổng rồi.

Kim Đản Đản cau mày, thật là tệ.

Lần xuyên qua này, cô thật sự bị người ta c ường bạo…
Hơn nữa nàng dù có khổ cực cũng phải bảo vệ tốt cho con của bọn họ, dựa vào cái gì mà con của hai người lại để cho một mình nàng nuôi, lại còn đến lúc chết cũng không biết cha của đứa trẻ là ai.

Còn nữa, vì sao nàng lại muốn giữ lại đứa con của một tên d@m tặc chứ.

Hố tốt, nhiệm vụ này có độc…
“Hệ thống quân, chị muốn tự sát…” Kim Đản Đản kêu thảm.

[Nếu kí chủ muốn hồn phi phách tán như vậy, xin cứ tự nhiên!] Hệ thống quân biến mất.

Kim Đản Đản lại càu nhàu, đã chịu nhục rồi còn phải thay người xấu nuôi con.

Cô không thể chết.

Tâm nguyện của nguyên chủ là tìm đến cha của đứa trẻ, nhưng lại không nói là không thể trả thù hắn.

Vậy thì cô sẽ tìm đến hắn rồi hung hăng ngược hắn một trận.

Loại đàn ông này đúng là quá ghê tởm.

Sau khi sửa sang quần áo xong xuôi, Kim Đản Đản rời khỏi nơi này, cô cũng sẽ không quay về nhà Mộ Dung kia.

Ở một nơi khác.


“Vương gia, thuộc hạ đến chậm!” Ảnh vệ lo lắng.

“Không sao!” Trên gương mặt của nam nhân không nhìn rõ vui giận, cũng không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào khác.

“Vương gia, Hỏa độc của ngài…” Nếu không có giường hàn băng ngàn năm áp chết thì sao ngài có thể chịu đựng được?
“Đã không còn đáng ngại!” Nam nhân vươn tay bóp trán: “Bản vương mệt rồi, các ngươi lui ra đi!”
Ảnh vệ lo lắng.

Hỏa độc này chỉ có giường hàn băng và gi@o hợp cùng với nữ tử mới có thể áp chế.

Nhưng mà Vương gia không phải là người lạm tình, nếu bây giờ ngài ấy không có chuyện gì, vậy đừng nói là ngài ấy đã mất đi sự trong sạch nhé!
Thế nhưng mà, hắn lại nhìn sắc mặt của Vương gia thêm một lần nữa, hắn vẫn chẳng đoán ra được tí gì!
….

Thời gian thoáng cái đã trôi qua bốn năm, Kim Đản Đản dẫn theo một cậu bé trắng trẻo xinh xắn như ngọc quay trở về.

Dù thế nào cô cũng không định trở về đâu, nhưng mà hệ thống đã nhắc nhở là cô có thể sẽ gặp được cha đứa bé ở đây.

Tốp năm tốp ba đang tụ tập trên đường lớn, những lời trong miệng họ đều đang nói đến cô.


Trong trà lâu, nhóm tiểu thư khuê các phỉ nhổ: “Con tiện nhân Mộ Dung Tuyết kia, thế mà nàng ta vẫn còn mặt mũi để quay về à, lại còn dẫn theo đứa con hoang kia! Nếu như ta mà là nàng ta thì đã treo cổ tự sát từ lâu rồi!”
“May mắn thay, loại nữ nhân lăng loàn này không gả cho Thái tử.

Nếu không, hạng người này ngày ngày đều đội nón xanh cho Thái tử.

Như thế chẳng phải bị nước khác cười chê sao!”
“Nghe nói dáng vẻ của đứa con hoang kia vô cùng xấu xí, mặt mũi đen nhẻm như than đồng, trên mặt còn mọc đầy mụn nữa!”

Nghe được tiếng nói chuyện từ bên ngoài, bé con trắng trẻo xinh xắn như ngọc ngồi trên xe ngựa rụt rè nắm lấy ống tay áo của nữ tử mặc áo trắng: “Mẫu thân, Thần Nhi nổi nhọt chỗ nào vậy ạ?”
Bên trong đôi mắt của nữ tử áo trắng giữ lấy nụ cười thản nhiên, vuốt v e bé con dễ thương: “Thần Nhi ngoan, đó là mấy dì xấu xa không gả đi được nên ghen tị với con đấy!”
“Mẫu thân, con hoang trong miệng các dì ấy nói là Thần Nhi sao?” Bé con dễ thương rụt rè, sợ hãi hỏi lại.

Nữ tử áo trắng chính là Kim Đản Đản, nàng ôm bé con đáng yêu vào trong ngực: “Thần Nhi chính là bảo bối của mẫu thân, dĩ nhiên không phải là con hoang gì hết.

Không phải mẫu thân đang đi tìm phụ thân của con rồi sao!” Tìm được lập tức thiến hắn..