Lúc này ở nhà không có ai cả.

Người giúp việc đang quét dọn vệ sinh.

Hai người Bạch Hi và Mặc Phong đi dạo phố rồi.

Vì vậy chỉ có Kim Đản Đản và Mặc Nhiễm ở nhà.
Vừa đặt Mặc Nhiễm xuống giường, cô đã nhìn thấy anh tùy tiện cởi quần áo của chính anh, ý thức có chút mơ hồ, trong miệng kêu lên: “Nóng…”
Kim Đản Đản thấy sắc mặt anh đỏ bừng có chút bất thường.

Hơn nữa cơ thể anh còn rất nóng, nên cô lên mạng trưng cầu ý kiến.

Qua bao nhiêu ngày nay, cô đã học được chữ hiện đại rồi.
#Đàn ông sau khi uống rượu sắc mặt đỏ bừng, hơn nữa cơ thể còn rất nóng là xảy ra chuyện gì? Uống loại thuốc nào thì có thể hạ nhiệt độ? #
Phía dưới là một loạt các câu trả lời kỳ dị:

#Em gái à, có phải là bạn trai em không? Phần lớn là anh ta bị người khác cho uống loại thuốc đó rồi! #
#Thông thường gặp loại chuyện này thì ngủ một giấc là xong! #
#Nào, nghe lời anh, em hô hấp nhân tạo cho anh ta trước đi! #
#Chủ lầu đừng nghe lầu trên nói.

Cô cởi quần áo hạ nhiệt cho anh ta trước đã! #
Kim Đản Đản cảm thấy người cuối cùng nói rất đúng.

Vì vậy cô bắt đầu cởi quần áo hạ nhiệt cho Mặc Nhiễm.
Trong đôi mắt mê man của Mặc Nhiễm nhìn thấy Kim Đản Đản đang cởi cúc áo anh.

Anh nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy trong miệng vô cùng khát.

Bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào da thịt anh khó chịu giống như lửa đốt vậy.
Lúc này anh đã hiểu ra, mình lại uống phải loại thuốc đó rồi.

Đầu tiên là mẹ bỏ thuốc, lần này lại là lúc đang xã giao.
Kim Đản Đản tốn sức cởi hết cúc áo sơ mi của Mặc Nhiễm ra, thấy anh tỉnh lại, cô lo lắng nói: “Anh thế nào rồi, có phải mát hơn nhiều rồi không?”
Mặc Nhiễm lật người một cái, đè Kim Đản Đản xuống dưới thân: “Không, vẫn nóng!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản ửng đỏ.

Bởi vì cô cảm nhận được sự thay đổi trên người anh, cô giơ tay đẩy anh ra: “Mặc Nhiễm… anh… anh bình tĩnh lại trước đã…”
“Anh không bình tĩnh được!” Giọng nói của Mặc Nhiễm khàn khàn, trên tóc anh lấm tấm mồ hôi.

Yết hầu của anh trượt xuống, mồ hôi thuận theo yết hầu của anh chảy xuống mặt Kim Đản Đản.
Anh cúi người hôn lên môi cô, cố gắng kìm nén ngọn lửa trong cơ thể mình.


Anh nhẹ nhàng hôn cô, sợ dọa đến cô.

Cánh môi mềm mại áp vào nhau, hơi thở hòa quyện lấy nhau.
Cảm giác này quá tuyệt vời rồi.

Kim Đản Đản cảm thấy trong đầu mình như đang bắn pháo hoa vậy.

Cả cơ thể cô giống như đang nằm trên bãi cỏ, bầu trời rải cơn mưa cánh hoa màu hồng vậy.
Cô cảm thấy xúc cảm mềm mại trên môi rất đặc biệt, rất ngon.

Kim Đản Đản nhẹ nhàng liếm một chút.
Một cái liếm này khiến cơ thể Mặc Nhiễm run lên, anh càng hôn sâu hơn.
Một lúc lâu sau, anh kéo ra khoảng cách, dán vào tai Kim Đản Đản thở hắt ra: “Tiểu Mộng Nhi, anh muốn ăn em!”
Kim Đản Đản chu miệng: “Em muốn ăn anh!”
Cô ôm mặt Mặc Nhiễm bắt đầu gặm, ánh mắt Mặc Nhiễm tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: “Đây là do em khiêu khích anh đấy!”
Ngay sau đó, Kim Đản Đản cảm thấy cơ thể mình chợt lạnh, ý thức tỉnh táo lại.

Sau đó ở nơi cô không thể nói truyền đến đau đớn.


Ngày hôm sau, khi Kim Đản Đản thức dậy, mà cơ thể cô sắp tan thành từng mảnh giống như bị xe cán qua vậy.
Đôi mắt ngái ngủ của cô mở ra, phát hiện hai người bọn họ đang ngủ trên cùng một cái giường.

Bọn họ không những không mặc quần áo, hơn nữa lúc này trên người cô còn có vài dấu dâu tây.
Mặt cô đỏ bừng, hét lên một tiếng cuộn chăn xuống giường.
Chân cô rất đau rất đau, cô chịu đựng cơn đau đứng dưới đất.

Đôi mắt ướt át của cô nhìn Mặc Nhiễm vẫn đang ngủ say trên giường, tố cáo hành vi phạm tội của anh.
Mặc Nhiễm dụi mắt, nhìn thấy dáng vẻ này của mình, vành tai anh hơi đỏ.

Anh ngồi dậy, vò mái tóc hơi rối, vươn vai: “Bà xã, chào buổi sáng ~”
Kim Đản Đản trừng anh, tức đến nỗi không muốn trả lời anh.
Sau đó phát hiện Tiểu Mặc Nhiễm cũng đang chào hỏi cô, Kim Đản Đản tức đến nỗi nhặt quần áo dưới đất lên ném qua, thẹn quá hóa giận: “Không biết xấu hổ ~”