Giọng nói của anh dịu dàng hơn rất nhiều: “Không ngon sao?”
Kim Đản Đản gật đầu nhỏ, chu miệng: “Mùi vị rất lạ, vừa đắng vừa ngọt, khó uống quá!”
Trong lòng cô rất buồn bực.

Tại sao cô nhìn thấy anh nói chuyện với người khác thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, nhàm chán thổi bong bóng muốn thu hút sự chú ý của anh chứ?
Mặc Nhiễm vuốt tóc cô: “Vậy chúng ta đi thôi.

Anh đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn!”
“Được, được nha!” Kim Đản Đản vừa nghe thấy được đi ăn thì vui vẻ vung vẩy móng vuốt nhỏ.

Ở đây có rất nhiều món ngon, cô nhất định phải nếm thử hết một lượt mới được.
Mặc Nhiễm nhìn khóe miệng cô khẽ nhếch lên.


Không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm giác của anh đối với cô đã khác rồi!
Nửa tiếng sau.
Kim Đản Đản nhìn đồ ăn ngon trước mặt, mắt cô lập tức trở lên lấp lánh, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Mặc Nhiễm cẩn thận bóc cua giúp cô, đưa cho cô.
Kim Đản Đản nhận lấy hài lòng ăn, đôi mắt to của cô cong lên cười híp mắt.
Mặc Nhiễm ngồi đối diện nhìn cô.

Cô giống như một con mèo nhỏ tham ăn vậy, đặc biệt đáng yêu.

Nếu không phải bây giờ không tiện, anh nhất định sẽ không nhịn được mà xoa tóc cô.
Anh lấy bít tết, cắt xong rồi đưa cho Kim Đản Đản, nhưng cô lại giơ tay ra từ chối: “Em tự làm!”
Cô cảm thấy ăn cơm như này rất mới mẻ.

Vì vậy tay trái cô cầm nĩa, tay phải cầm dao, dáng vẻ nghiêm túc cắt bít tết ở đó.
Nhưng mà nó lại không giống như trong tưởng tượng của cô, bít tết đặc biệt khó cắt, cả cái bàn đều đang rung chuyển.
Khóe miệng Mặc Nhiễm nở nụ cười trộm: Cô ấy đến đây để phá sao?
Ngay sau đó, miếng bít tết trong tay Kim Đản Đản ‘vút~~~~~~~’ một tiếng bay về phía anh.
Chiếc áo sơ mi trắng của Mặc Nhiễm nhất thời bị miếng bít tết làm cho loang lổ đầy dầu mỡ.

Sắc mặt anh đen lại.
Kim Đản Đản rất chột dạ dùng hai ngón trỏ chọc chọc anh, giọng nói của cô mềm mại như sáp: “Xin lỗi Mặc Nhiễm, em không cố ý đâu!” Thật ra trong lòng cô cũng rất muốn khóc, một miếng thịt to như vậy, mất rồi…
Mặc Nhiễm nhìn dáng vẻ mềm mại này của cô, trong lòng anh cũng mềm thành một đống lộn xộn, sao còn trách cô được nữa chứ!
Trong giọng nói của anh mang theo sự bất đắc dĩ: “Em ăn phần của anh trước đi.


Anh gọi thêm một phần nữa!”
Anh thấy tâm trạng của cô gái nhỏ ở đối diện lập tức chuyển từ ũ rũ thành vui vẻ, nhận lấy bít tết là bắt đầu ăn.
Trong lòng Mặc Nhiễm vậy mà có chút chua xót, thứ cô ấy để ý là bít tết.
Anh nói với Kim Đản Đản một tiếng: “Anh vào nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo một chút!”
Kim Đản Đản bận đến mức không thể tách rời, trong miệng cô nhét đầy thức ăn, dành thời gian nói: “Đi đi, đi đi!”
Mặc Nhiễm nở nụ cười nhẹ bất lực, rời đi.
Anh vừa mới bước chân đi, giây tiếp theo thư ký Hàn đã mang vẻ mặt lạnh lùng đi đến.
Cô ta ngồi xuống chỗ Mặc Nhiễm vừa ngồi, hai chân vắt chéo, ánh mắt cô ta sắc bén nhìn Kim Đản Đản.

Cô ta thấy cô giống như một con heo chỉ biết ăn vậy, khóe miệng cô ta nở nụ cười chế nhạo:
“Vân Phi Mộng, cô có biết bởi vì sự xuất hiện của cô mà khiến Mặc tổng mất hết uy tín trong công ty rồi không? Cô và anh ấy không phải là người cùng một đẳng cấp, các người qua lại quá gần chỉ làm giảm giá trị của anh ấy thôi.

Nếu như cô có hiểu biết thì đừng quấn lấy anh ấy nữa!”
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên từ trong đống đồ ăn ngon, sắc mặt cô hơi lạnh: “Tôi làm gì trong lòng tôi biết rõ.


Nếu như cô nói xong rồi thì đi đi!”
Thư ký Hàn tức đến nỗi thay đổi sắc mặt, cô ta hung ác nói: “Cô không đắc ý được bao lâu đâu.

Cô cho rằng phân lượng của cô nặng hơn Trần Tử Vi sao? Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, đừng để đến cuối cùng không có được gì, lại còn khiến mình một thân mang theo tiếng xấu!” Nói xong thư ký Hàn đứng dậy rời đi.
Người phụ nữ không biết tốt xấu này quá đáng ghét rồi.

Mình nhất định phải tìm được điểm yếu của cô ta.

Mình ở bên người đàn ông này ba năm, dựa vào cái gì mà cô ta vừa đến thì cướp đi mất chứ.
Thượng Tiên: Dám bắt nạt Đản Đản của tôi, em gái thư ký Hàn đang nằm trong tay tôi.

Các tiểu thiên sứ, chúng ta dùng phiếu đập chết cô ta đi! ╰_╯╬