“Mẹ, người nhà hiện nay đều ở trên núi, căn nhà của tiểu tiện nhân đó cũng chưa xây xong, nếu chúng ta bây giờ muốn tới tìm nó, nhà chưa xây xong nếu tới phải tự bỏ tiền, những đồ trên núi không chừng không bán đi được, chúng ta không bằng đợi Kim Vĩ trở về đưa ra chủ ý cho chúng ta, mẹ nói có phải không?” Tâm tư của Phạm Phương Huệ lay động, nói.

Lưu Trần Thị vừa nghe lời này của Phạm Phương Huệ, không khỏi cảm thấy có lý.

Sau đó trừng mắt với Tiêu Thị: “Đồ không có đầu óc, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn, các nam nhân trong nhà đều sắp trở về ăn cơm rồi, còn không cút đi nấu cơm?”
Bình thường chuyện nấu cơm là việc của tứ phòng, nhưng người của tứ phòng hiện nay đều bị phái lên núi, trong nhà chỉ có Phạm Phương Huệ, Tiêu Thị và Lưu Trần Thị, cho nên việc nấu cơm đương nhiên ném cho Tiêu Thị.

Tiêu Thị cả người đau đớn, còn muốn trở về phòng nằm một lát, bây giờ bỗng dưng bị mắng bị sai khiến, điều này khiến trong lòng bà ta rất không vui.

Nhưng Tiêu Thị lại không dám phản kháng, cộng thêm trong nhà quả thật mong chờ tú tài của nhà đại phòng làm dạng danh gia đình, đương nhiên không dám kêu Phạm Phương Huệ nấu cơm, vì vậy chỉ thềm cắn răng nuốt ấm ức xuống, đi vào bếp.

Thần sắc của Tiêu Thị đều lọt vào trong mắt Phạm Phương Huệ, có điều Phạm Phương Huệ lại không quan tâm, ở Lưu gia, bà ta sớm đã vì con trai của mình mà hưởng thụ không ít đặc quyền rồi.

Buổi chiều, Trương Trần Thị và Trương Đại Lang trông không vui lắm còn cả tiểu muội Trương Hạnh Huệ đều tới, Trương Tiểu Muội còn mang theo quần áo mà mấy ngày nay nàng ta gấp rút làm ra.

Lưu Ly xem quần áo mà Trương Hạnh Huệ đưa cho mình thì rất vui mừng, hoàn toàn không khác với mong chờ của cô.

“Ly tỷ, bộ đồ này! ” Trương Hạnh Huệ mặt mày lo lắng, sợ bộ đồ may không được đẹp.

Trên thực tế, hai bộ đồ này tuy vì phải thêu hoa cho nên phải tốn chút thời gian, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là đồ của trẻ con không tốn quá nhiều công phu, nhưng nàng ta sợ làm không tốt, cho nên mới chậm một chút.


Nhưng cho dù như vậy, đối với nàng ta, nàng ta vẫn không có bao nhiêu tự tin cả, cho nên lúc này thấy ánh mắt của Lưu Ly ít nhiều cũng có vài phần lo lắng.

Lưu Ly thấy dáng vẻ đó của Trương Hạnh Huệ, lập tức biết trong lòng Trương Hạnh Huệ nghĩ gì.

Cô nương này là quá thiếu tự tin rồi.

“Hạnh Huệ, bộ đồ này muội làm rất đẹp, ta quả nhiên không nhìn nhầm người.

” Lưu Ly khen ngợi không hề tiết kiệm.

Trên thực tế, tay nghề của Trương Hạnh Huệ quả thật làm rất tốt, so với dự liệu của cô không hề kém hơn.

Trương Hạnh Huệ nghe vậy thì vẻ mặt rất kích động: “Thật, thật sao?”
Gương mặt của Trương Hạnh Huệ vì kích động mà có chút ửng hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nhìn trông rất đáng yêu.

Nhưng đối với Trương Hạnh Huệ mà nói, sự khẳng định của Lưu Ly rất quan trọng.

Tẩu tử của nàng ta vào cửa đã 6 năm, bắt đầu từ khi nàng ta 8 tuổi thì bị tẩu tử trong tối trong sáng trách mắng, nàng ta rất cần được người khác công nhận.

“Thật, muội rất giỏi.

” Lưu Ly gật đầu khẳng định, sau đó cất hai bộ đồ đi: “Ngày mai ta sẽ lên trấn bàn chuyện kinh doanh quần áo, đến lúc đó sẽ định giá lại cho muội.


“Cảm ơn Ly tỷ.

” Trương Hạnh Huệ mỉm cười, nụ cười không có mắc cỡ như trước, mà có một loại cảm giác rạng rỡ như thấy ánh mặt trời sau cơn mưa.

Giờ phút này, trong lòng Trương Hạnh Huệ hoàn toàn tiêu tan sự thiếu tự tin đối với mình.

Sau đó không bao lâu thì có người lục đục tới cân đồ.

Đồ trên núi rõ ràng không nhiều như trước, cho nên mật độ người xuống núi cũng không có lớn như trước đó.

Có điều đối với những điều này Lưu Ly không có một chút lo lắng, chỉ là những thôn dân xuống núi này lại có chút rầu rĩ.


Dù sao đã nếm được cảm giác kiếm tiền, ai không muốn kiếm tiền liên tục chứ?
Có điều còn có một số người sau khi cân xong lại không đi ngay, mà hỏi căn nhà đằng sau Lưu Ly có phải thật sự là của cô không.

Lưu Ly cũng không giấu, mà thoải mái thừa nhận.

“A--- Ly, những thứ này vậy mà kiếm được nhiều như vậy sao? Như này mới tốn bao nhiêu công phu, thế mà cô có thể xây được căn nhà lớn như vậy?” Có thôn dân tò mò hỏi, trong lòng lại nghĩ Lưu Ly đây là đã kiếm được bao nhiêu tiền của bọn họ mới xây được căn nhà lớn như vậy?
Lưu Ly nhìn sắc mặt của người đó thì biết trong lòng người đó đang nghĩ cái gì, nhưng tỏ ra không biết, chỉ nói: “Tẩu tử nói gì vậy? Chút đồ này đâu có thể xây được căn nhà lớn như vậy chứ?”
Lời này của Lưu Ly vừa dứt, vốn thôn dân chuẩn bị tiếp tục đi lên núi tìm đồ đã ở lại, muốn nghe Lưu Ly nói như nào.

Lưu Ly biết, chuyện ngôi nhà sớm muộn cũng phải nói ra, cho nên cũng không giấu diếm, nói ra lý do mà cô nghĩ ra từ sớm: “Tiền xây căn nhà này là của cha bọn trẻ.


Lời này của Lưu Ly vừa dứt, mọi người vô thức nhìn về phía căn nhà lá.

Chỉ đáng tiếc, Cố Tại Ngôn lúc này không có đi ra.

“Cha của bọn trẻ làm cái gì? Sao có thể xây được căn nhà lớn như vậy?” Có người hỏi.

Cũng không biết là tò mò thật, hay là không tin lý do của Lưu Ly.

“Cha của bọn trẻ ban đầu là công tử của nhà buôn bán lớn, chỉ là mẹ ruột mất sớm, chỉ đành nhẫn nhục sống ở dưới trướng của mẹ kế, mẹ kế này! Haizz, đừng nhắc nữa, tóm lại chàng ấy là bị mẹ kế đuổi ra ngoài, sau này chỉ đành phải ở trong thôn này sống với ta.


Lưu Ly tùy tiện bịa ra một câu chuyện khá thường thấy, nhưng nói khá đơn giản và hàm hồ.

Cố Tại Ngôn ở trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài: “! ” Hắn sao không biết mình có mẹ kế ác độc vậy?

Có điều, câu chuyện này sao nghe hơi quen vậy?
Còn nữa, Lưu Ly này rõ ràng là một cô thôn nữ bình thường, sao lại biết những chuyện bẩn thỉu trong các gia tộc lớn?
Cố Tại Ngôn nghĩ như nào tạm hơi không nhắc tới, các thôn dân nghe lý do của Lưu Ly ngược lại đã tin.

Tuy Lưu Ly không có nói hết, nhưng mọi người chỉ cần nghĩ tới vết sẹo trên mặt của Cố Tại Ngôn, rồi thông qua liên tưởng của mình, trong ánh mắt của mọi người đều mang theo sự kính sợ.

Gia đình giàu có này nhìn thì sáng sủa, nhưng sao lại đáng sợ như vậy? Người mẹ kế này, cũng thật sự quá ác độc rồi?
Có điều, còn có một vài người lại cảm thấy đố kỵ và đỏ mắt với việc ả đàn bà xấu xí như Lưu Ly có thể có được nam nhân giàu có như này.

Trong này có Trương Đỗ Quyên – con gái của Trương Vạn Thắng vừa tới tuổi cập kê.

Trương Đỗ Quyên là một bông hoa được công nhận trong thôn hiện nay, thanh niên trong tám thôn mười dặm thích nàng ta có không ít, chỉ có điều mắt của Trương Đỗ Quyên nàng ta cao hơn đầu, không muốn sống cuộc sống nghèo khổ kia, một lòng muốn tìm một người có gia cảnh tốt để gả.

Nhưng, cô nương trong thôn này muốn gả cho người có gia cảnh tốt đâu có dễ như vậy?
Vốn Trương Đỗ Quyên rất khát khao có căn nhà có tường rào cao kia, bây giờ nghe thấy căn nhà không phải là Lưu Ly mà là của Cố Tại Ngôn, tâm tư của Trương Đỗ Quyên trỗi dậy.

Tuy Cố Tại Ngôn và Lưu Ly có con, nhưng Lưu Ly dù sao còn chưa chính thức bái đường thành thân với hắn.

Lưu Ly này không chỉ hoa tàn ít bướm còn xấu xí, là một nam nhân cũng phải xem trọng một bông hoa như nàng ta hơn chứ?
Nghĩ như vậy, Trương Đỗ Quyên bèn nói: “Sao không thấy cha của bọn Bình Bình?”.