Giọng nói của Cố Tại Ngôn vốn có độ công nhận nhất định, cộng thêm lời này, nhất thời mọi người đều sững người.

Ngay cả bản thân Cố Tại Ngôn cũng sững người.

Góa phụ Lê vô thức dừng kêu khóc, trên thực tế, bà ta kêu khóc cả nửa ngày, thấy không ai giúp, Lưu Ly cũng không sợ thì cũng không muốn tiếp tục ăn vạ nữa.

Mà sau khi Lưu Ly nghe thấy câu đó của Cố Tại Ngôn, bởi vì có vết xe đổ trước đó, cho nên Lưu Ly trong vô thức cảm thấy không ổn lắm.

Chỉ là còn chưa kịp đợi Lưu Ly ngăn cản, câu nói sau của Cố Tại Ngôn đã nói ra mà không thể cứu vãn.

“Bởi vì, ta chính là cha của Bình Bình Yên Yên.

” Cố Tại Ngôn sau khi hơi sững người thì lạnh nhạt mở miệng.

Dù sao nhìn kiểu này cha của Bình Bình Yên Yên cũng không biết ở nơi nào, hắn làm cha mấy ngày chắc cũng không có gì đáng ngại.

Dù sao hai đứa trẻ này có duyên với hắn, hắn không hy vọng chúng bị mắng là đồ con hoang.

Lời này của Cố Tại Ngôn vừa dứt, hiện trường lần nữa yên ắng, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trùng hợp là khi Cố Tại Ngôn nói câu này, trưởng thôn vừa hay nghe thấy tiếng mà chạy tới.

Mà Bình Bình và Yên Yên, sau khi nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì càng sững sờ mà trợn to mắt, rất rõ ràng, chúng cũng bị ‘sự thật’ này làm cho sốc rồi.

Mà Lưu Ly vừa hay nhìn thấy trưởng thôn Trương Cao Ân chạy tới, vừa hay nghĩ tới lời từ chối mình nói ở trước mặt Trương Cao Ân, trong vô thức, Lưu Ly lại nhìn sang Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang biết ‘chân tướng thật sự’.


Cuối cùng, Lưu Ly vẫn không khỏi ôm trán.

Loạn rồi!
Loạn rồi!
Loạn hết cả rồi!
Quả nhiên, một lời nói dối, vẫn phải dùng càng nhiều lời nói dối đi che đậy.

Đau đầu!
Muốn giết Cố Tại Ngôn thì phải làm sao?
Lưu Ly rất phiền lòng.

Do sự can thiệp này của Cố Tại Ngôn, lời đồn giữa Lưu Ly và Trương Nhị Lang coi như hoàn toàn bị phá bỏ.

Bất luận là góa phụ Lê hay Hạ Trương Thị, cho dù bọn họ muốn gây sự nữa, vậy cũng không có cửa rồi.

Cuối cùng Trương Cao Ân mở miệng, đuổi mọi người đi, bảo mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại ba mẹ con Lưu Ly, Cố Tại Ngôn, hai mẹ con Trương Trần Thị và trưởng thôn Trương Cao Ân.

Trương Cao Ân lúc này nhìn Lưu Ly với vẻ ngập ngập muốn nói lại thôi, cuối cùng thì thở dài một tiếng: “Ly à, ta cũng biết, những chuyện này là chuyện riêng của cháu, người ngoài như ta cũng không tiện hỏi, chỉ là chuyện này rốt cuộc là sao? Cháu không phải nói cha của bọn trẻ đã! ”
Lời của Trương Cao Ân còn chưa nói hết, có chút kiêng kỵ nhìn Cố Tại Ngôn và Bình Bình Yên Yên đứng ở bên cạnh hắn, cuối cùng đã dừng lời muốn nói phía sau lại.

Chính‎ chủ,‎ ????ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch????ng‎ ﹍‎ ????????ùm????????????????ện﹒Ⅴn‎ ‎ ﹍
Lưu Ly: “! ” Cô bây giờ nói lời vừa rồi của Cố Tại Ngôn là nói linh tinh, còn kịp không?
Nhưng nếu bị hỏi Cố Tại Ngôn sao lại ở nhà cô, cô phải giải thích thế nào?
Lưu Ly đau đầu, muốn giật tóc, muốn hét lên.

Tại sao lại bắt cô xử lý loại vấn đề này? Cô thà tiếp tục đôi co với Hạ Trương Thị và gọa phụ Lê còn hơn.

Trương Cao Ân không có chú ý tới thần sắc gần như muốn phát điên đó của Lưu Ly, mà cẩn thận đánh giá Cố Tại Ngôn.

Mới đầu, đối với thân phận của Cố Tại Ngôn Trương Cao Ân vẫn có chút nghi ngờ, dù sao Lưu Ly từng nói cha của bọn trẻ đã chết.

Nhưng khi Trương Cao Ân nhìn nửa gương mặt chưa bị hủy đó của Cố Tại Ngôn, lại nhìn gương mặt bởi vì dạo gần ăn uống tốt mà không gầy gò thiếu dinh dưỡng như trước của Bình Bình thì không nghi ngờ nữa.

Tuy Bình Bình hiện nay vẫn có hơi gầy gò vàng vọt, nhưng cũng thấp thoáng có thể nhìn ra được có vài phần giống với nam nhân này.

Ngay cả ánh mắt đó, cũng gần như được đúc ra.

Huống chi, Ly từng nói những bản lĩnh mà cô biết là cha của bọn trẻ cho người dạy, trước đó ông ta còn nghĩ cha của bọn trẻ là người như nào, hiện nay nhìn khí độ này, quả nhiên bất phàm.

Người như này nhất định có thân phận không đơn giản, dạy Ly chút gì đó cũng là điều rất bình thường.

Còn việc tại sao Ly nói cha của bọn trẻ chết rồi, đoán chắc giữa hai phu thê này xảy ra mâu thuẫn gì đó nên nói không chuẩn xác.

Huống chi, mấy năm nay cha của bọn trẻ cũng không xuất hiện, bây giờ mới xuất hiện, trong lòng Ly có oán khí cũng là điều bình thường.


Nghĩ như vậy, cũng không đợi Lưu Ly trả lời, Trương Cao Ân bèn nói: “Ly à, sự việc ta cũng đã biết rồi, không làm phiền phu thê hai người nữa, giữa phu thê trẻ với nhau không có gì không bỏ qua được, ta hôm khác lại tới.


Nói xong, Trương Cao Ân không đợi Lưu Ly mở miệng, xoay người đi ra bên ngoài.

Lưu Ly: “! ”
Không phải, trưởng thôn biết gì rồi?
Còn nữa, phu thê gì chứ? Trong này có phải có hiểu lầm gì không?
Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang bây giờ cũng rất nghi ngờ, trong đầu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lời của trưởng thôn cũng đã nhắc nhở bọn họ.

Lúc này bọn họ cũng thật sự không nên ở đây làm phiền gia đình bọn họ.

Vì vậy, Trương Trần Thị cũng tạm biệt với Lưu Ly, trước khi đi Trương Trần Thị còn nói với vẻ trịnh trọng: “Ly, chuyện ngày hôm nay là nhà ta gây ra, chuyện này ta nhất định cho cháu một lời giải thích hợp lý.


Khi Trương Trần Thị nói lời này, trong mắt có sự quyết tâm chưa từng có.

Trong đầu của Lưu Ly lúc này có thể nói là ở trong trạng thái mơ hồ, đương nhiên không phát hiện sự khác biệt trong ánh mắt của Trương Trần Thị, chỉ có thể giương mắt tiễn Trương Trần Thị đi.

Đợi sau khi trong sân không có người ngoài, Lưu Ly cuối cùng mới nhớ ra mà lườm tên đầu sỏ.

“Ngươi! ”
“Mẹ---”
Lời của Lưu Ly còn chưa nói ra, Bình Bình Yên Yên lại đồng thanh gọi Lưu Ly, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nhìn Lưu Ly, trong mắt lại mang theo ý dò hỏi.

Lưu Ly lúc này mới nhớ ra, cô còn phải giải thích cho hai đứa trẻ.

Nhất thời, đầu của Lưu Ly lần nữa lại nhâm nhẩm đau.

Sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Lần nữa trừng mắt với Cố Tại Ngôn.

Tuy nhiên, Cố Tại Ngôn lại rất bình tĩnh đứng ở đó, không hề có ý chột dạ.


Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết bây giờ không phải lúc so đo với Cố Tại Ngôn, bởi vì cô bây giờ phải giải thích với hai đứa trẻ trước.

“Mẹ, thúc ấy! ” Yên Yên nhìn Cố Tại Ngôn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà Lưu Ly chưa từng thấy: “Thúc ấy thật sự là cha sao?”
“Không phải.

” Lưu Ly không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời.

Đâu ngờ, câu trả lời của Lưu Ly quả thật khiến mắt của Yên Yên đỏ lên.

“Vậy mẹ, con và ca ca thật sự là con hoang sao? Nếu con và ca ca không phải con hoang, vậy tại sao cha còn không quay về tìm chúng ta?”
Rất rõ ràng, Yên Yên rất để tâm mình có phải là con hoang hay không.

Mà Bình Bình, giờ phút này rõ ràng rất trầm mặc, trên gương mặt nhỏ tràn ngập sự ngưng trọng, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác nhìn không ra cậu bé lúc này đang nghĩ cái gì.

Lưu Ly biết cô rất nhiều lúc không thể coi Bình Bình Yên Yên là đứa trẻ 5 tuổi mà ứng phó được, cho nên đối mặt với câu hỏi của Yên Yên, Lưu Ly nhất thời không biết nên trả lời như nào.

Ở trong mắt cô, Bình Bình Yên Yên đương nhiên không phải là con hoang.

Nhưng nếu nói không phải, vậy cô làm sao biến ra một người cha cho chúng?
Khiến chúng bây giờ luôn cảm thấy Cố Tại Ngôn là bạn của cha bọn trẻ, cha sớm muộn gì cũng sẽ trở về, vậy sau này thì sao?
Bọn trẻ có phải luôn canh cánh trong lòng về người cha không biết chết chưa đó sao?
Nghĩ như vậy, thần sắc của Lưu Ly trở nên nghiêm trọng.

.