CHƯƠNG 37
Sân nhà tổ Lưu gia khá lớn, nhưng bỗng chốc vào đám người này rõ ràng có chút chen chúc.

Lưu Ly chú ý tới, trong sân bày bàn ăn, giữa bàn có một dĩa không đầy dầu mỡ, từ đống ghế tán loạn bên bàn thì có thể nhìn ra, vừa rồi ở đây còn có người ngồi.

Mà vỏ hạt dưa cạnh mấy cái ghế đẩu cách không xa càng minh chứng cho phán đoán này của cô.

Rõ ràng, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đám người Lưu gia đều nấp vào nhà.

Nhìn cửa phòng đều đóng chặt, khóe miệng Lưu Ly cong lên nụ cười lạnh.

Cô lại muốn xem xem, đám người này rốt cuộc có thể trốn bao lâu.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Ly bèn hướng tới phòng bếp.

Vì Lưu gia nhiều người, bà Lưu Trần Thị luôn keo kiệt, để tiết kiệm lương thực, Lưu gia thường không ăn cơm tối.


Nhưng hôm nay, phía phòng bếp lại bay ra mùi thịt thơm phức, chuyện thế nào Lưu Ly không cần nghĩ cũng biết.

Lúc muốn hành động, chỉ nghe một cánh cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, cậu bé mập ú chạy ra.

“Mẹ, con còn muốn ăn tóp mỡ.


Cậu bé này chính là con trai nhỏ của Tiêu thị, cháu nhỏ nhất bên nhà tổ Lưu Vượng Vĩ.

Vì nhỏ nhất cũng được cưng chiều nhất, cho nên Lưu Vượng Vĩ bình thường rất bá đạo, thường xuyên bắt nạt Bình Bình.

Lưu Ly lạnh lùng nhìn vết dầu mỡ còn dính bên khóe miệng Lưu Vượng Vĩ, đi thẳng về phía phòng bếp.

Tiêu thị thấy động tác của Lưu Ly, mắng Lưu Vượng Vĩ: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, nhà chúng ta đông người, nghèo rớt mồng tơi, nào có tóp mỡ ăn?”
Nói xong, vội vàng đuổi theo Lưu Ly về phía phòng bếp.


Những người khác thấy vậy, tất cả đều chen về phía phòng bếp.

Lưu Ly vừa vào phòng bếp, liền nhìn thấy tứ thẩm Vương thị có chút luống cuống từ bên bếp lò đứng dậy.

Đối với tứ thẩm làm trâu làm ngựa ở Lưu gia lại không hề có chút cảm giác tồn tại này, Lưu Ly không quá quan tâm, mà trực tiếp mở nắp nồi, nhìn thứ đang nấu bên trong.

Một nồi sườn lớn, trong nước canh đen thui còn nổi hai mươi viên há cảo trắng mủm mỉm, mặc dù tản ra mùi thịt thơm phức, nhưng Lưu Ly nhìn lại không chút muốn ăn.

Lãng phí đồ tốt của cô, Lưu Ly rất giận.

Lúc này, Tiêu thị đã tới cửa phòng bếp, thấy Lưu Ly mở nắp nồi, mở miệng liền mắng.

“Cô là quỷ đói chết đầu thai à? Vừa tới đã mở nắp nồi nhà tôi, cũng không xem xem mình thấp hèn thế nào, còn dám nhòm ngó đồ ăn nhà tôi, cô…a!”
Lời của Tiêu thị còn chưa nói xong, Lưu Ly đã trực tiếp vứt nắp nồi gỗ dày nặng trong tay về phía bà ta, dọa Tiêu thị hét chói tai.

Người đến xem kịch cũng không nghĩ tới Lưu Ly lại làm vậy, đều sững sờ.

Lưu Ly không phải đến nhờ trưởng bối Lưu gia ra chủ ý sao? Sao nhìn không giống vậy?
Thấy tình hình không đúng, người có tâm tư nhanh nhạy lập tức hiểu rõ góc chiết trong đó, bèn nhỏ giọng nhắc nhở người bên cạnh.