CHƯƠNG 35
Lúc này, người trong thôn vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn còn phụ nhân tám chuyện bên đường.

Thấy Lưu Ly rất ít khi vào thôn lại muộn như vậy còn dắt hai đứa bé đến, nhất thời ngậm miệng, ánh mắt đều rơi trên người cô, tò mò đánh giá.

Lưu Ly không để ý những người này, dẫn con đi thẳng đến nhà Trương Trần thị, để Trương Trần thị còn chưa nghỉ ngơi trông hộ.

Dù sao, chuyện lát nữa xảy ra, cô không muốn dọa hai đứa bé sợ.

Đợi lúc Lưu Ly ra ngoài, đám phụ nhân trong thôn, cầm đầu là Vương Đại Lâm thích hóng hớt nhất, chặn đường cô.

“Lưu Ly à, hôm nay sắp tối rồi, sao cháu lại đến thôn?”
Thấy có người hỏi, Lưu Ly cũng không che giấu, nói ra chuyện nhà mình bị vơ vét sạch sẽ.


Nói xong, Lưu Ly bi phẫn, đỏ vành mắt nói: “Thím Vương, cháu thực sự cũng hết cách rồi, hai đứa bé nhà cháu gầy thành như vậy, cháu cũng cắn chặt răng mới mua được chút đồ ấy, ăn bữa nay lo bữa mai, thế này ba mẹ con cháu làm sao sống.


Thấy Lưu Ly như vậy, phụ nhân vây quanh mặt đầy đồng tình.

Dù sao những người này cũng làm mẹ, dù con của Lưu Ly ra đời không quang vinh gì, nhưng rốt cuộc cũng là hai sinh mệnh nhỏ.

Đám phụ nhân vốn còn cảm thấy Lưu Ly đòi nhà Quả phụ Lê ba lượng bạc tiền bồi thường quá không có đức, bây giờ thấy dáng vẻ thê thảm của cô, cũng không nghĩ tới chuyện này nữa.

Ba lượng bạc đó cùng lắm cũng chỉ có thể chống đỡ hơn nửa năm, hai đứa bé thân thể cũng không tốt, không chắc ba mẹ con này có thể chịu nổi không.

Vương Đại Lâm thấy Lưu Ly như vậy, cũng đồng tình, bèn hỏi: “Lưu Ly này, cháu định làm thế nào?”
Lưu Ly lau khóe mắt không hề tồn tại nước mắt, mặt đầy bi thương.


“Cháu mẹ góa con côi, gặp phải chuyện này cũng không biết làm sao, chỉ đành đến nhà tổ nhìn xem, dù sao họ cũng là trưởng bối của cháu, cháu chỉ hi vọng họ có thể giúp cháu ra chủ ý, nếu không cháu thật sự không cách nào sống tiếp nữa.


Mặc dù hoài nghi là Tiêu thị làm, nhưng rốt cuộc cô không có chứng cứ, đương nhiên không thể đến thẳng cửa đòi đồ.

Dù cô bị Lưu gia đuổi đi, nhưng nhà tổ trên danh nghĩa rốt cuộc vẫn là trưởng bối người thân của cô, cô đến kêu họ giúp làm chủ đưa ra chủ ý cũng là hợp tình hợp lý.

Cô tin, chỉ cần đến nhà tổ, chuyện có liên quan đến nhà tổ không sẽ lập tức lòi ra.

Vương Đại Lâm vừa nghe Lưu Ly muốn đến Lưu trạch, liền nói: “Nên vậy, dù sao họ cũng là trưởng bối của cháu, để họ giúp cháu ra chủ ý cũng là nên làm.


Mặc dù nói vậy, nhưng ai không biết Lưu trạch mấy năm nay căn bản không một ai quan tâm sống chết của ba mẹ con Lưu Ly?
Nhà tổ Lưu gia sẽ giúp đỡ? Không bỏ đá xuống giếng đã xem như không tệ rồi.

Mọi người đều rõ ràng thái độ của nhà tổ Lưu gia, nhưng thời gian buôn chuyện sau bữa tối cũng khó mà bỏ, có náo nhiệt để xem, ai không muốn?
Dù nói vừa rồi những người này còn có chút đồng tình với Lưu Ly, nhưng rốt cuộc cũng không phải chuyện nhà mình, không nên ở trên người mình, đồng tình chút chút như vậy là đủ rồi, nào có thể vì chút đồng tình đó mà trễ nãi họ xem kịch?