Chị Thảo đã khỏi bệnh hẳn.
Sau khi khỏi bệnh, Thảo được Bách Tùng sắp xếp làm quản gia tại căn biệt thự ở thành phố B.
Thanh Lam nói rằng cô và anh không thường xuyên ở đây.

Nhà to như thế này chị Thảo làm quản gia ở một mình thì buồn lắm.

Nhóc An cũng thế.

Vì vậy hai người quyết định sử dụng căn biệt thự đó, mở homestay cho thuê.

Đối tượng là những vị khách thích đi biển nhưng không thích trung tâm thành phố quá đông khách du lịch.

Cái tên Peaceful Homestay cứ thế mà ra đời.
Ngọc Thảo vừa quản lý homestay vừa kinh doanh thêm xe nước nho nhỏ đằng trước.

Thu nhập khá hơn lúc trước rất nhiều.

Bé An cũng được sống sung túc hơn, cô bé cũng bắt đầu được đến trường.

Hai mẹ con nương tựa vào nhau, tháng ngày trôi qua bình yên và hạnh phúc.
Thảo từng đối diện với cái chết, cô ấy đã tha thứ mọi lỗi lầm mà người khác gây ra đối với mình, có những giây phút sinh tử cô ấy mới hiểu ra.


Thật tâm cô ấy chỉ muốn bình yên ở cạnh bé An.

Nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, bất hạnh đã qua đi, hạnh phúc cũng đến rồi.

Quyết tâm tiến về phía trước, những điều tốt đẹp vẫn còn đang chờ mình.
Sau nhiều năm bỏ nhà đi bụi, Thảo đã viết một lá thư đầu tiên gửi về nhà, báo với mẹ mình đã ổn, cuộc sống rất tốt, mẹ cũng nên giữ gìn sức khỏe.
Cô ấy chọn tha thứ cho người mẹ lầm lỗi, nhưng cô ấy sẽ không quay trở về nữa.

Tha thứ không có nghĩa là quên đi tất cả.

Chỉ là không còn đau đớn khi nhắc lạ nữa thôi.
"Cho anh một ly đen đá."
"A! Chú Tuấn đến rồi."
Người đàn ông cao ráo, nước da hơi ngâm khuỵu gối ôm bé An.
"Gọi là ba đi nhóc con, tháng sau ba và mẹ sẽ kết hôn đó."
Ngọc Thảo ngoảnh đầu mỉm cười, "Gọi ba đi con."
Tuấn là một người đàn ông giản dị ở làng chài ven biển, định mệnh sắp đặt thế nào chẳng biết, Thảo vô tình gặp được anh rồi yêu anh sâu đậm.

Tuấn cũng chẳng chê bai quá khứ của Thảo.

Thậm chí anh còn đồng cảm và yêu cô nhiều hơn.
Ngọc Thảo, bé An và cả người đàn ông tên Tuấn.
Ba người bọn họ trở thành một gia đình.
Viên mãn hạnh phúc bên cạnh nhau.
_________
Trường mầm non Y.
"Cô giáo ơi, người yêu cô đến đón kìa."
Minh Ngọc nhăn mặt, bẹo má nhóc tròn trịa.
"Người yêu cũng đến đón cô rồi, khi nào mẹ mới đến đón con đây?"
Sơn Lâm vui vẻ tiếng vào sân trường, anh bế nhóc con tròn trịa trên tay.
"Biết chú là người yêu của cô giáo luôn à?"
Nhóc con vui vẻ trả lời, "Dạ biết ạ, chú thấy con có giỏi không."
Sơn Lâm lắc đầu, anh tiếp tục nói: "Nhóc con nói sai rồi, chú không phải là người yêu của cô giáo."
"Vậy sao chiều nào chú cũng đến đón cô giáo thế?"
"Bởi vì chú là..." Sơn Lâm bỏ lửng câu nói, anh đưa mắt nhìn Mai Thúy rồi mỉm cười.
"Chú là chồng của cô giáo, bọn chú kết hôn hai năm rồi, cô giáo còn có em bé nữa đó."
"Oa, cô giáo đã lấy chồng rồi sao?" Đứa trẻ tròn mắt.
Minh Ngọc hơi ngượng, cô ấy ho khan rồi nói: "Sao gặp ai anh cũng khoe rằng chúng ta đã kết hôn hết vậy."

"Chuyện này là để anh khoe cả đời mà." Sơn Lâm mỉm cười.

_______________
Trương Bách Tùng và Hoàng Thanh Lam kết hôn được sáu năm.
Cô đẩy cửa phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng bước vào.

Anh đang tập trung cao độ nên chẳng phát hiện ra sự xuất hiện của cô.

Thanh Lam choàng tay qua ghế, ôm anh từ phía sau.
"Muộn rồi sao còn chưa chịu ngủ nữa, dạo này sức khỏe của anh xuống dốc lắm."
Bách Tùng dừng tay, anh kéo cô ngồi trên đùi mình, vòng tay siết chặt eo nhỏ.

Miệng khẽ thầm thì.
"Một lát nữa anh sẽ ngủ mà."
Anh hôn nhẹ vào gò má trắng mịn.
"Em nhìn đi, quà sinh nhật năm nay của em." Bách Tùng hướng tay chỉ về phía màn hình, anh thao tác liên tục trên màn hình cảm ứng.
Một cánh cổng ngập tràn sắc tím xuất hiện.
Thanh Lam mở to mắt nhìn cánh cổng trân trân.
"Đây là...!đây là...!cánh cổng xuyên nhanh."
Bách Tùng khẽ gật đầu.
"Em nhớ mọi người ở thế giới đó lắm, có đúng không?"
"Kể từ hôm nay hai chúng ta có thể tự do ra vào giới đó.

Em có thể gặp lại tất cả mọi người, quan sát cuộc sống của họ, thậm chí là trở thành một nhân vật như lúc xưa."
Thanh Lam ban đầu còn mừng rỡ, giây sau mặt mũi cô buồn buồn.
"Em xóa hết ký ức về em rồi, mọi người chẳng nhớ em đâu."
Anh hôn nhẹ lên trán cô.

"Anh khôi phục lại rồi, anh đã tạo ra hai nhân vật là Thanh Lam và Bách Tùng.

Biến chúng trở thành hai nhân vật cố định.

Mỗi khi chúng ta xuyên vào sẽ sống dưới thân phận hai nhân vật đó.

Em không phải lo, dù chúng ta có rời đi.

Nhân vật sẽ sống theo tính cách của hai chúng ta.

Đại diện cho chúng ta sống ở đó."
Thanh Lam thốt lên, "Ông xã! Anh siêu giỏi luôn!"
Bách Tùng cúi đầu nhìn cô, "Em có muốn thử không?"
Thanh Lam gật đầu.
Anh nắm tay cô cùng nhau bước qua cánh cửa xuyên nhanh.
Thanh Lam xoay đầu hỏi anh: "Nhưng mà bây giờ chúng ta xuyên về thời điểm nào đây?"
Khóe môi anh cong lên, "Thời điểm nào ấy hả?"
Bách Tùng ghé sát vào tai Thanh Lam thầm thì.
"Đêm em trở thành người phụ nữ của anh."
"Bách Tùng!"
Hoàn.