Đúng lúc Trình Loan Loan đang chán nản thì đột nhiên vỗ lên trán mình một cái: "Đúng là đồ ngốc."

Nàng có hệ thống thương thành, trong thương thành có sách, chẳng khác gì bách khoa toàn thư, nàng tiêu tiền mua một quyển sách dạy chế tạo thạch băng không phải là được rồi sao?

1

Nàng mở thương thành tìm tòi, quả nhiên có sách dạy nấu ăn liên quan đến thạch băng, tám văn tiền là mua được một quyển sách dạy nấu ăn.

Nàng mở sách dạy nấu ăn ra, gợi ý nguyên vật liệu, chế tạo thạch băng cần tăng thêm bột vôi để làm đông, thời đại này hẳn đã có bột vôi, nhưng đại khái thôn Đại Hà không có, nàng có thể mua được trong thương thành, nhưng sau này tay nghề này chắc chắn sẽ giao cho Ngô Tuệ Nương, đến lúc đó Ngô Tuệ Nương tìm bột vôi ở đâu.

Nàng tiếp tục đọc sách dạy nấu ăn, tuy rằng quyển sách dạy nấu ăn này thuận tiện nhưng cũng quá qua loa, vậy mà ngay cả thực phẩm thay thế bột vôi cũng không nhắc tới.

Trình Loan Loan chán nản chống trán, nàng suy nghĩ về đặc tính của bột vôi, đột nhiên nảy ra biện pháp, nếu đổi bột vôi thành tinh bột thì có được không?

1

Nói làm là làm ngay.

Trình Loan Loan mua một ít bột ngô, bột mì, các loại bột linh tinh thông thường của thôn Đại Hà trong thương thành, sau đó đi ra trước nhà.

Bốn tiểu tử mỗi người đang cầm một chén thạch băng, miệng nhỏ húp từng ngụm, uống một ngụm lại liếm môi một cái, nhìn hơi buồn cười.

"Một chậu to này đều là sản phẩm thất bại, nếu các con uống no rồi, đợi lát nữa sản phẩm thành công ra lò sẽ uống không nổi nữa." Trình Loan Loan bật cười lắc đầu: "Nhân lúc sắc trời còn sớm, cùng nhau lại giúp đi."

Nàng chia mấy bát hạt thạch hoa ra làm mấy chậu nhỏ, tách ra thêm bột ngô, bột mì, tinh bột vào rồi để vào trong giếng nước.

Trong thời gian chờ đợi, Trình Loan Loan và Ngô Tuệ Nương cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Đồ ăn trên bàn vẫn là rau dại, nấm, không có gì mới mẻ cả, trong nhà thiếu thốn nhất vẫn là thịt, không có lý do quang minh chính đại để ăn thịt.

Cơm tẻ ăn chung với rau dại, nấm xem như là thức ăn đứng nhất của thôn Đại Hà.

Sau khi ăn xong bữa tối, sắc trời tối dần.

Trình Loan Loan đi kiểm tra ba sản phẩm thí nghiệm, thạch băng cho thêm tinh bột đông nhanh nhất, đã có kết cấu sền sệt giống như thạch đông, đợi thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa ước chừng sẽ được.

Nàng đứng dậy đi chuẩn bị nguyên liệu đi kèm, lấy tất cả bát trong nhà ra, một nửa cho thịt sơn trà đã bóc, một nửa cho nước đường đen đã cô lại sền sệt vào, cuối cùng cắt thạch băng đã đông lại thành từng miếng vuông nho nhỏ, một bát cho vào sáu miếng, sau đó vững vàng bỏ vào trong giỏ trúc.

Trong nhà chỉ có tám cái bát, giỏ cũng chỉ có thể để tám bát thạch băng, nàng xách theo giỏ đi ra cổng nhà.

Lúc này cửa ruộng vẫn còn có người.

Lúa khô hạn sắp hai tháng đột nhiên có nước, một vài người trồng trọt lão luyện không nỡ rời khỏi bờ ruộng, cứ đi tới đi lui ở ruộng lúa nhà mình hết lần này tới lần khác, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Lúc Trình Loan Loan đi qua, không ít người chủ động chào hỏi nàng, đây là chuyện vốn sẽ không xảy ra trước đây.

Nàng xách theo giỏ đi đến nhà lão Triệu, cả nhà người đều đang hóng mát ở trong sân.

"Nương Đại Sơn, con tới rồi." Triệu lão thái thái nhìn về phía giỏ trên tay nàng: "Nấu gì ăn sao?"

Trình Loan Loan gật đầu: "Không phải mấy ngày trước bảo bọn nhỏ giúp đỡ hái cỏ lồng đèn sao, chính là dùng cỏ đó làm ra, lần đầu tiên làm, cũng không biết hương vị thế nào, nếu mọi người thấy không tồi, ngày mai con lên trấn trên xem thử có người mua không."

Nàng lấy bát trong giỏ ra, tổng cộng tám bát đặt ở trên bàn, mà nhà lão Triệu có mười hai người, nàng vừa chuẩn bị mở miệng bảo mấy đứa nhỏ đến nhà nàng ăn, cho thêm bột mì và bột ngô sẽ không đưa lên trấn trên bán nhưng hương vị cũng giống nhau, mấy đứa nhỏ qua ăn cũng đủ.

Còn chưa kịp nói ra miệng thì Tôn thị đã nhanh mồm nhanh miệng nói: "Xuân Hoa, Đông Hoa, các con còn làm gì đấy, còn không mau qua đây bưng bát, chậm là không có đâu."

1

Tôn thị nhếch nhếch khóe miệng, đại tẩu cũng quá keo kiệt, bên này mười hai người mà chỉ đưa đến tám bát, vậy có bốn người không kịp ăn, lỡ như lão thái thái không cho nữ hài ăn, vậy hai nha đầu tam phòng của bọn họ một miếng cũng không kịp ăn, tính thế nào cũng đều là tam phòng thiệt thòi.