*Không quang minh chính đại được thì lén giở trò.

Sau khi Triệu Đại Sơn đưa Trình Loan Loan vào nhà.

Nơi này cỏ dại mọc cao, nhưng theo thời gian dài phơi nắng, cỏ dại sức sống mãnh liệt đã gần như khô chết rồi.

Cây ngải cũng không ngoại lệ, lá cây khô héo, rễ cây cũng biến thành màu úa vàng.

Trình Loan Loan cúi đầu ngửi ngửi, hương thơm nồng đậm, quá thật chính là cây cỏ ngải mà hiện đại hay gọi, đây là loại cây nàng muốn tìm.

Nàng mở miệng nói: "Cắt hết vạt cây ngải này đưa vào trong sân đi."

Triệu Đại Sơn gãi gãi sau ót: "Nương, cây ngải đốt không cháy, khi đốt còn bốc nhiều khói, con đi cắt cỏ khô khác vậy."

"Ai nói ta muốn cắt để đốt?" Trình Loan Loan cười mở miệng: "Ta chính là thích nhiều khói, không nhiều khói thì ta không cần, nhanh cắt đưa vào trong sân đi, ta có chỗ dùng."

Triệu Đại Sơn cầm đao nhanh chóng cắt, một lượng lớn cây ngải đã bị cắt thật ra cũng không được bao nhiêu, xếp chồng trong sân.

Trình Loan Loan lấy ra một cái sọt, bỏ cây ngải vào, vừa đầy sọt.

Triệu Nhị Cẩu tò mò hỏi: "Nương muốn làm gì?"

"Ăn cơm xong lên núi với ta một chuyến." Trình Loan Loan đặt sọt ở cửa: "Đến lúc đó đi rồi sẽ biết."

Cơm trưa ăn là cơm trắng, một đĩa ngọc măng xào, một dĩa nấm dại, đơn giản nhẹ nhàng, sáu người ăn thật no.

Sau khi ăn xong, mẫu tử năm người lên núi.

Hôm qua người trong thôn đều ở trên núi nên hôm nay không có nhiều người lên núi.

Đi đến chỗ sâu trong núi, càng không thấy người nào, chờ đi đến gần hồ nước khô cạn, Triệu Tứ Đản nhạy bén nghe được tiếng người nói chuyện: "Nương, chỗ lấy ngọc măng hình như có người!"

Mắt Trình Loan Loan nheo lại.

Người của thôn Đại Hà ngày hôm qua bận rộn một ngày một đêm, không có khả năng lên núi vào lúc này, vậy chỉ có thể là người của thôn Quế Hoa.

Người thôn Quế Hoa đến làm gì?

Nàng đưa tay ra hiệu để mấy hài tử đứng tại chỗ, đẩy bụi gai rậm rạp ra, nhẹ chân nhẹ tay bước qua.

Mấy mươi tráng hán đứng tại hồ sen đã bị đào, một đám sắc mặt xanh mét.

"Mẹ kiếp, một đám tạp chủng thôn Đại Hà không để cho người khác đường sống!"

1

"Đỉnh núi này ở giữa thôn Đại Hà và thôn Quế Hoa đáng lẽ đồ phải chia mỗi thôn một nửa."

"Lý Chính thôn Đại Hà quá thông minh, sẽ không chia cho chúng ta một nửa đâu, quang minh chính đại không được thì lén giở trò."

"Dù sao gần đây kẻ trộm lương thực rất nhiều, chúng ta có thể ngụy trang thành kẻ trộm, trộm hết lương thực của thôn Đại Hà!"

1

"..."

Ánh mắt của Trình Loan Loan đột nhiên lạnh đi.

Nàng nhẹ chân nhẹ tay lui về phía sau, giọng nói lạnh lùng: "Hôm nay đi về trước."

Việc người thôn Quế Hoa muốn làm, lúc này không thích hợp đi tìm nguồn nước.

Năm mẫu tử đi xuống núi với sắc mặt nghiêm trọng, đi đến giữa sườn núi, Triệu Tứ Đản kinh ngạc kêu lên: "Nương, mau nhìn kìa, bên kia có tổ chim."

Hứn vừa dứt lời, Triệu Tam Ngưu liền ném đồ trong tay đi, nhổ nước bọt vào hai tay rồi đi về phía cái cây, chỉ chốc lát sau, hắn đã moi trong tổ chim tổng cộng được bảy cái trứng.

Triệu Tứ Đản liếm liếm môi: "Hôm nay có trứng chim ăn rồi."

Trịnh Loan Loan nhận lấy trứng chim để vào trong sọt, thật ra trong thương thành có rất nhiều trứng gà, một văn tiền có thể mua được hai cái, nhưng lại không có lí do hợp lí để lấy ra.

Có lẽ, có thể giả vờ phát hiện một con gà mái hoang, sau đó dựa vào con gà mái hoang này đẻ trứng?

Nàng im lặng nhìn về phía hai bên đường, phía trong kia rất sâu, rất thích hợp để hành động, một con gà khó bắt hơn, không bằng thả ra hai con.

Nói làm liền làm, Trình Loan Loan tốn một trăm văn tiền mua hai con gà ở thương thành, trực tiếp thả trong bụi cỏ.

"Cục tác!"

Tiếng gáy phát ra trong rừng rậm.