Giữa hè ánh, nắng sáng sớm cũng rất gắt.

Già trẻ thôn Đại Hà mệt mỏi ròng rã một ngày một đêm, không ít người đều đang ngủ bù, sáng sớm thôn đặc biệt yên tĩnh, đất đai khô nứt toác miệng rộng như khao khát mưa to rơi xuống.

Triệu lão thái thái đang ở trong sân nấu cháo rau dại, còn nướng mười hai cái bánh bột ngô kiều mạch, nhân bánh được làm từ củ cải, cắn một miếng thơm nức. Buổi sáng ăn nhiều như vậy, một ngày mới làm việc đều có sức.

"A nãi!"

Giọng nói trong trẻo của Triệu Tứ Đản vang lên từ cửa sân.

Triệu lão thái thái ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu gia hỏa bưng một cái bát nóng hôi hổi đi đến rồi nhét thẳng vào trong tay bà.

1

"Nương con bảo con đưa tới."

Hắn nói xong đang muốn chạy.

Lão thái thái nhìn thoáng cũng biết là thịt thỏ, hôm qua người trong thôn kể tức phụ lão đại vận khí tốt. Tất cả mọi người đang bận việc, chỉ có nàng nghỉ ngơi, còn có thể nhặt được một con thỏ béo.

Nhìn miếng thịt thỏ này, tất cả đều là mỡ, đây là ăn bao nhiêu thứ tốt mới mập thành như vậy? Một chén lớn canh thịt thỏ, còn thả chút ngọc măng, ngửi thơm muốn mết, hận không thể một hơi uống cạn.

Có điều xưa nay lão thái thái không phải dạng người ăn mảnh, bà thuận tay đổ bát canh thịt thỏ vào trong nồi cháo rau dại rồi gọi Triệu Tứ Đản đang co cẳng muốn chạy: "Con đứng đấy đợi một lát."

Lão thái thái đi vào, vừa hay nhìn thấy Tôn thị, thuận miệng bảo: "Tức phụ lão tam, cầm mười cân ngọc măng ra."

Tôn thị nhìn thoáng qua Triệu Tứ Đản một thân một mình ở bên ngoài, trong nháy mắt đã hiểu, mười cân ngọc măng này khẳng định là đưa đi cho đại phòng.

Hôm qua tất cả mọi người bận rộn, mỗi đại tẩu ngồi đấy nghỉ ngơi. Nàng ta còn tưởng đại tẩu không nhìn trúng ngọc măng ở trong bùn đất, không nghĩ tới ở chỗ này đợi đây, muốn thò tay xin lão trạch lương thực đúng không!

1

Tôn thị bất bình tức giận đi lấy ngọc măng.

Lão thái thái nhận lấy ngọc măng, mang theo đưa cho Triệu Tứ Đản. Bà vốn còn muốn căn dặn thêm vài câu, hắn đã mang theo giỏ trúc, quay người chạy như bay.

"Đứa nhỏ này..."

Lão thái thái bật cười lắc đầu.

Nhìn Tứ Đản dường như hoạt bát cơ linh hơn một chút so với hồi trước, coi cũng sạch sẽ hơn nhiều.

Tôn thị quét xong trong phòng, trong bụng một hơi hỏa khí ép mãi không xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được nói khẽ: "Muốn ăn ngọc măng, hôm qua nên đào đàng hoàng, một hồi là có thể móc ra mười cân ngọc măng, vậy mà lại đến thò tay xin lão trạch."

Nghe xong lời này, Triệu lão thái thái nhíu mày lại.

Tức phụ lão tam càng ngày càng không tưởng nổi. Ban đêm hôm kia người Tôn gia vụng trộm lên núi đào ngọc măng, khoản nợ này bà còn chưa tính, mà còn dám chỉ trích người mẹ chồng này thiên vị đại phòng...

Lão thái thái đang muốn nói chuyện thì bên trên đã truyền đến tiếng thốt kinh ngạc của Triệu Nhị Vượng: "A nãi, sao hôm nay cháo rau dại thơm vậy..."

Triệu Xuân Hoa trừng to mắt: "Mau nhìn, trong nồi hình như có thịt!"

Triệu lão thái thái cười nói: "Vừa mới nãy đại bá nương sai Tứ Đản cầm tới đó!"

"Đại bá nương cũng quá tốt!" Triệu Đại Vượng chảy nước bọt ròng ròng: "Nhất định chính là con thỏ béo ngày hôm qua!"

"Đại bá nương đưa một chén thịt thỏ, ta để Tứ Đản mang về mười cân ngọc măng." Khi lão thái thái nói lời này, nhìn thoáng qua Tôn thị: "Đại Vượng, con cảm thấy mười cân ngọc măng có phải cho nhiều hay không?"

Triệu Đại Vượng liều mạng lắc đầu: "Nếu là ai cho con ăn một miếng thịt, con cho họ hai mươi cân ngọc măng!"

Tôn thị biết lời này là lão thái thái cố ý hỏi cho mình nghe, khuôn mặt thẹn đến hoảng, hận không tìm một cái lỗ để chui xuống.

Một chén canh thịt thỏ nóng hôi hổi lớn được bưng lên bàn.

Một nhà sáu nhân khẩu ngồi xuống bàn gỗ.

Buổi sáng mùa hè uống một chén canh thịt thỏ có thể ích khí giải nóng. Thịt thỏ nấu mấy canh giờ, mềm nhừ, chất thịt béo ngậy, tươi hương thơm tràn ngập khoang miệng. Ngọc măng hầm mềm, cắn một cái, hận không thể nuốt đầu lưỡi vào.

Cầm lấy bánh bột ngô rau dại, nhúng vào trong nước canh thịt thỏ, cắn một cái quả thật là mỹ vị nhân gian.