Sâu trong rừng rậm, không biết có biết bao của cải đang được cất giấu.

Trình Loan Loan không đi đến hồ sen, nàng quay người đi về phía khu rừng rậm rạp.

Trong Thương thành có chỉ dẫn, chỉ nàng đi đến cây cổ thụ lâu năm, dưới những tán lá rộng trồng một cây nhân sâm hoang dã.

Nàng lấy ra một cái xẻng nhỏ, từ trong đất mềm đào được một cây nhân sâm giống như củ cải trắng, nhân sâm hàng trăm năm tuổi này có rất nhiều rễ, cầm trên tay như nặng cả nghìn cân.

[ Ting! Nhân sâm trăm tuổi tự nhiên trị giá 120000 văn tiền, có bán không? ]

2

[ Bán! ]

Trong tim Trình Loan Loan đập loạn xạ

120 nghìn văn tiền tương đương với 120 lượng bạc.

Ở thời đại này, gia đình có tài sản hơn trăm lượng bạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng thế mà vô tình trở thành một phú bà rồi.

Trong Thương thành, nàng lấy tiền đồng đổi thành một tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng cùng với mười lăm lượng bạc, còn lại thì đều đổi thành tiền đồng.

Mặc dù vậy nhưng hầu bao của nàng vẫn phồng lên khiến việc đi lại có chút không thoải mái.

Trình Loan Loan ổn định lại tâm tình của mình, ở trong Thương thành mua một con thỏ sau đó cầm theo con thỏ tiến vào đoàn người, nở một nụ cười: "Vận khí không tồi, tự nhiên bắt được một con thỏ. Mọi người cứ tiếp tục đi, ta đem con thỏ về trước đây."

Người đào măng thấy vậy liền nuốt nước bọt vì ghen tị, chỉ ngồi ở bên đường thôi cũng bắt được thỏ, vận may của Triệu đại tẩu tử cũng quá tốt rồi.

Cách đó không xa Triệu Nhị Vượng đã lặng lẽ đi tới, hắn dựa vào Tứ Đản nói: "Lát nữa đưa ta một miếng thịt thỏ để ta nếm thử xem."

Triệu Tứ Đản còn chưa kịp nói gì, Triệu Tam Ngưu đã khịt mũi: "Lúc trước ngươi có miếng thịt lớn để ăn, sao lúc đó không chia cho chúng ta đi?"

"Đúng đấy!" Triệu Tứ Đản dùng sức gật đầu, "Nhị Vượng ca, huynh keo kiệt, ta cũng keo kiệt."

Triệu Nhị Vượng tức giận trừng mắt: "Đây đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, sao đệ vẫn còn nhớ vậy, ta đã không còn keo kiệt nữa rồi, đệ xem!" 

Hắn từ trong túi lấy ra hạt dẻ: "Đây, ta cho đệ một hạt, lát nữa ăn thịt thỏ nhớ chia cho ta một miếng."

Triệu Tứ Đản chán ghét nói: "Không ngon bằng nương của ta làm, ta không cần!"

Triệu Nhị Vương như muốn khóc: "Đệ chính là không muốn cho ta cùng ăn thịt thỏ, Triệu Tứ Đản, đệ thật keo kiệt, ta sẽ không chơi với đệ nữa!"

Nói xong nước mắt của hắn liền chảy xuống.

Triệu Lão Nhị nghe thấy hắn khóc liền dố vào ót hắn một cái: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi bắt một con thỏ về đi."

Triệu Nhị Vượng lập tức ngừng khóc: "Vậy giờ con sẽ tự mình đi bắt thỏ!"

"Đứng lại." Triệu lão gia gia giận dữ quát: "Đào xong ngọc măng hẵng đi, đừng có mà lấy cớ lười biếng."

Đến buổi trưa, trong thôn cử một vài phụ nhân lên núi đưa bánh cao lương do các hộ gia đình gửi tới, có bánh bao, rau rừng, bánh bột ngô hoa màu.

Trình Loan Loan cũng ở trong số đó, nàng không muốn quá phô trương nên cố ý bảo Ngô Tuệ Nương làm bánh màn thầu kiều mạch rồi đem tới cho bốn tên tiểu tử, mỗi người một cái.

Sau khi nhóm người lấp đầy bụng mình đến bốn năm phần thì dự tính nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc, ngay vào lúc này Triệu Đại Vượng chạy loạn trên cánh đồng hét lên một tiếng. "Cha, mau cứu con với, con sắp chìm rồi!"

Triệu Lão Nhị đi tới chửi rủa: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi bao giờ mới có thể yên phận một chút, ta đã mệt sắp chết rồi còn phải chăm sóc ngươi, người cũng sắp lấy vợ rồi, sao không thể hiểu chuyện một chút chứ!"

Triệu Đại Vượng lý lẽ hùng hồn nói: "Nhị Cẩu ca còn chưa lấy vợ, sao có thể đến lượt con?"

Trình Loan Loan vốn không chú ý đến chuyện này, nhưng khi vừa quay đầu liền thấy gương mặt của Triệu Nhị Cẩu đỏ lên.

Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, rất ít khi có biểu tình như vậy, chẳng lẽ là đã có người trong lòng?

Nàng không khỏi giật giật khóe miệng, lão nhị mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi là đang học cấp ba, mỗi ngày đều vật lộn với việc thi cử... Được rồi, lão đại cũng chỉ mới mười tám tuổi mà vài tháng nữa là được làm cha rồi.

Con người ở thời cổ đại, động tâm sớm, kết hôn sớm, sinh con sớm, và... chết cũng sớm.