Đi thẳng vào chỗ sâu trong núi, đi mãi đi mãi, sau đó đi xuyên qua một cánh rừng rộng rãi và có nhiều bụi gai, đã thấy được một mảnh sơn cốc.

Hồ nước khô cạn chứa đầy lá cây khô héo.

"Đây là lá sen!" Triệu lão đầu chắc chắn nói. "Khi thứ này nở hoa, nó sẽ cho hạt sen, so với ngọc măng thì hạt sen càng quý giá hơn, chỉ có quý nhân hay quan lớn ở kinh thành mới có thể đủ tiền mua."

Triệu Đại Vương kính nể nói: "A gia, người biết nhiều quá."

"Con người ấy à, chỉ cần đi nhiều nơi, tự nhiên sẽ biết được càng nhiều." Triệu lão gia gia vuốt chòm râu. "Có một câu nói rất hay, đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường. Đây là lý do vì sao a gia không cho các ngươi đọc sách."

Khóe miệng Triệu nhị co rút: "Cha à, người xác định không phải là vì chúng ta không có tiền đọc sách sao?"

Triệu Đại Vượng và Triệu Nhị Vượng cười rộ lên.

Triệu lão gia gia hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó dựa vào cây đại thụ bên cạnh để nhảy xuống hồ sen. Ông đi từ bên này tới bên kia, nhìn có vẻ như là đang đi bộ, nhưng thật ra ông đang đo xem ở đây có bao nhiêu mẫu."

Sau khi đi hết một vòng, trong lòng Triệu lão đầu cũng tính toán được một con số, cái ao này rộng khoảng bốn mẫu rưỡi, bởi vì không có mưa nên số lượng chắc chắn không nhiều, mỗi mẫu đại khái cũng chỉ có thể lấy được bảy, tám trăm cân, ước chừng tất cả được hai, ba nghìn cân. Nước bùn mềm, ẩm ướt đã biến thành bùn rắn, để đào được ngọc măng ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng, một nhà mười mấy người đến đây lấy cũng phải mất ít nhất nửa năm.

Triệu lão đầu đứng ở dưới, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Đại Vượng, ngươi đi kêu Lý chính đến đây một chuyến."

1

"Cha, không phải là người muốn kêu mọi người trong thôn đến đây hái ngọc măng đấy chứ?"

Triệu tam nhíu mày nói. "Đây là do nhà chúng ta phát hiện ra, thì chinh là đồ của Triệu gia chúng ta, tại sao phải nói cho những người khác?"

"Một cái ao lớn như vậy, mấy ngàn cân lương thực, nhà chúng ta chỉ có hơn mười người, ăn không hết mà lấy hết cũng không nổi." Triệu lão đầu không đồng ý, nói. "Thêm nữa, nếu Xuân Hoa có thể phát hiện ra nơi này, thì những người khác cũng có thể. từ nơi này đi xuống phía tây sẽ tới thôn Hoa Quế, nếu người thôn Hoa Quế phát hiện ra cái ao này, thì làm gì còn cho thôn Đại Hà."

Vẻ mặt Triệu tam không phục, Tôn thị tuy không nói gì, nhưng đôi môi mím chặt lại đã tiết lộ tâm tư của nàng.

Triệu lão đầu thở dài một hơi: "Thôi thôi, trước hết cứ lấy một ít đã, sáng mai ta sẽ dẫn Lý chính tới đây."

Tôn thị nhẹ nhàng thở ra.

Nàng còn muốn giấu một ít để đem về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ nàng là người thôn Hoa Quế, nếu có thể tiết lộ tin tức này ra, thì người nhà mẹ đẻ nàng sẽ không bị đói bụng.

1

Mười một người Triệu gia bắt đầu hái ngọc măng.

Ở bên này, Trình Loan Loan dẫn theo bốn đứa nhỏ xuống núi.

Vừa vặn đang là buổi trưa, nàng đưa hai cái củ sen cho Ngô Tuệ Nương, đem rửa rồi cắt một cái, cái còn lại nàng cầm theo đến nhà Lý chính.

1

Một đường đi qua, đất vườn đều bị khô hạn, những người nông dân tráng niên vô lực ngồi trên ruộng, không ngừng thở dài.

Trình Loan Loan cũng thở dài, nhưng mà những chuyện thiên tai như hạn hán này, không ai có thể xoay chuyển.

Nàng chỉ có thể tận lực xem nhẹ chuyện này, cất bước tiến về phía trước.

"Nương Đại Sơn, sao ngươi lại đến đây?"

Vợ Lý chính đang ngồi ở trong viện may vá, nhìn thấy Trình Loan Loan tới đây, mí mắt bà giật giật.

Lần trước khi Triệu Trình thị đến đây, là muốn Lý chính chủ trì việc phân gia, lúc ấy huyên náo đến gà bay chó sủa. Hôm nay nàng lại tới đây, không biết là muốn làm cái gì.

Trình Loan Loan cười đi vào: "Thẩm, Lý chính thúc có ở đây không?"

"Đã đi trấn trên rồi." Vợ Lý chính thở dài. "Một, hai tháng nay trời không có mưa, Huyện lệnh ở trấn trên lo lắng đến bạc cả đầu, hôm nay đã triệu tập tất cả Lý chính đến nghị sự, chủ yếu là hỏi về chuyện đất đai, Lý chính lo âu hơn nửa tháng nay, ngủ không được ngon giấc."

Ý của lời này chính là, Lý chính bề bộn nhiều việc, hơn nửa còn đang phiền lòng nhiều chuyện, vậy nên Triệu Trình thị nhà ngươi đừng có gây rắc rối nữa.

"Vậy tối nay ta lại đến."

Trình Loan Loan không nói là chuyện gì, liền xoay người rời đi.