Tiểu Thảo đã lâu không ngủ ngon như vậy, tuy nói là bị Viên thuốc quấy rầy nên việc gì cũng chưa làm. Nhưng là chỉ cần ôm Phong tổng ngủ cùng là nàng đã cảm thấy thực thỏa mãn!

"Híp mắt nghĩ cái gì đây? Mau đứng lên, còn phải đi làm."

Phong Uyển Nhu cầm trong tay một chiếc khăn tắm lau lau mái tóc dài còn ướt của mình, nghiêng đầu cười cười nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mở to mắt, vẻ mặt ngây ngô nhìn nàng.

"Phong tổng, buổi sáng tốt lành."

"Không còn sớm nữa, dậy mau."

"Ờh."

Tiểu Thảo nghe lời từ trên giường nhảy dựng lên, chân mang dép lê hướng về phía phòng tắm, trong lòng trộm cười. Thật tốt, cùng Phong tổng rời giường, cùng ăn điểm tâm, cùng đi làm, thật giống vợ chồng son a.

Vui vui vẻ vẻ đẩy cửa phòng tắm, Tiểu Thảo cười tươi như hoa đi vào bên trong, liếc mắt một cái thì thấy Phong Uyển Tư tóc tai bù xù đứng ở trước gương phòng tắm sững sờ. Ngưng một chút, còn tưởng rằng chính mình chưa tỉnh ngủ, nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Viên thuốc?"

"Sao?"

Phong Uyển Tư không quay đầu, như là trúng tà vẫn nhìn chằm chằm vào gương, sáng sớm đã thấy cảnh tượng này khiến Tiểu Thảo rùng mình một cái. Chậm rãi đi lên trước, nghiêng đầu nhìn Phong Uyển Tư nhưng vừa thấy, lại có cảm giác hoảng loạn.

Đây không phải là người không có việc gì cũng ăn mặc loè loẹt nơi nơi phóng điện câu dẫn người người Phong Uyển Tư sao?

Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hai má lõm sâu xuống, ánh mắt mở to mờ mịt không có ánh sáng, đôi môi đỏ mọng bình thường khiến người khác thèm nhỏ dãi lúc này cũng tái nhợt, khô khốc. Làn da thì trắng đến dọa người, đôi mắt đen như gấu trúc, cả người lập tức già đi mười mấy tuổi.

"Viên thuốc?"

Tiểu Thảo khoa khoa tay trước mắt Phong Uyển Tư, muốn biết nàng ta có phải trúng tà hay không. Phong Uyển Tư nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, mặt không chút thay đổi hỏi.

"Cô đang làm gì?"

Ôi chao, hoàn hảo, không phải bị nhập, Tiểu Thảo thở dài một hơi, lập tức lại cảm giác được có điều kỳ quái. Là sao ta?

Hôm qua không phải còn dư thừa tinh lực đạp mông mình sao? Hôm nay như thế nào lại thảm hại như vậy, đúng rồi, Lăng Sương đâu? Tiểu Thảo quay đầu nhìn nhìn xung quanh, nói thầm.

"Viên thuốc, Sương Sương đâu? Như thế nào không thấy nàng? Về nhà rồi sao? Tôi nhớ rõ ngày hôm qua Sương Sương theo cô vào phòng a."

Tâm tình vừa mới bình phục lại bởi vì lời nói của Tiểu Thảo mà đau đớn, Phong Uyển Tư nhìn chính mình trong gương, tay chậm rãi đặt ở trước ngực, hít vào thật sâu.

"Sương sương đi rồi."

"A? Đi? Vì cái phải đi? Cùng nhau ăn cơm rồi cùng nhau đi Phong Đằng có phải tốt hơn không."

Tiểu Thảo thực sự không phải cố ý đả kích Phong Uyển Tư , nàng chỉ cảm thấy kỳ quái. Với phong cách của Lăng Sương chắc chắn nàng ta sẽ không đi, rõ ràng thích Phong Uyển Tư mà, ở chung một chỗ càng lâu thì càng tốt chứ, tốt như vậy tự nhiên lại đi?

Phong Uyển Tư nhìn Tiểu Thảo lắc lắc đầu, đối với bảo bối của tỷ tỷ, nàng thật sự không có cách nào đối mặt. Không quan tâm đến Tiểu Thảo, Phong Uyển Tư cúi đầu, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, ngẩng đầu đi ra ngoài. Quyết định sẽ không hối hận, đây là nguyên tắc của nữ nhân Phong gia, đối với việc đã làm với Lăng Sương, tuy rằng nàng áy náy, nhưng tuyệt không hối hận.

Tiểu Thảo mạc danh kỳ diệu nhìn Phong Uyển Tư, chu chu cái miệng, không hề nói gì nữa, cúi đầu rửa mặt. Khẳng định là này Viên thuốc hư đốn này lại khi dễ Sương Sương , hai người vì cái gì không thể hảo hảo ở cùng một chỗ?

Thật là một người yêu lí tưởng, Sương Sương vì Viên thuốc hư hỏng mà cùng mọi người trong nhà xuất quỹ, nhưng tên hư hỏng này lại không biết đủ. Thế giới của Tiểu Thảo rất đơn giản, nàng cho rằng chỉ cần là hai người thích nhau, cha mẹ không ngăn cản là có thể thiên trường địa cửu, giống như nàng......

Không có dũng khí nói cho Cỏ mẹ mới mệt nè, nghĩ vậy, Tiểu Thảo buồn bực , tâm tình đang tốt đẹp không còn sót lại chút gì. Thật sự không thể như vậy nữa, Phong tổng tuy rằng chưa nói gì, nhưng Tiểu Thảo cũng cảm giác ra nàng ta đang ủy khuất. Nếu mình yếu đuối như vậy, đến cuối cùng thật sự mất đi Phong tổng, đến lúc đó hối hận cả đời a.

Đợi Tiểu Thảo rửa mặt sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, Phong Uyển Nhu đã mua bữa sáng xong và mang lên bàn. Tiểu Thảo liếc mắt một cái liền thấy chính giữa là bánh khoai tây, ánh mắt cười thành một đường chỉ dài, chạy như điên ra bàn ăn. Đã biết Phong tổng tốt nhất, vĩnh viễn đều biết nàng thích ăn gì!

Phong Uyển Nhu sủng nịch lại bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thảo rồi lắc đầu. Phong Uyển Tư ở một bên ngơ ngác nhìn hai người, nhìn tỷ tỷ lạnh lùng nhưng vì Tiểu Thảo mà nấu cơm, vì nàng mà nở rộ miệng cười, trong đầu Phong Uyển Tư lúc này đều là hình ảnh của Lăng Sương.

Nàng nhớ rõ lúc vừa về nước, nàng mỗi ngày đều đi quán bar uống rượu, say đến mức cái gì cũng không biết, nhưng ngày hôm sau vừa tỉnh lại thì nàng đã nằm trong giường lớn của khách sạn, trên bàn có bữa sáng nóng hổi cùng thuốc đau dạ dày. khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ yên tâm thoải mái hưởng thụ. Hít sâu một hơi, hốc mắt Phong Uyển Tư có chút hồng, trong đầu xóa không được đôi mắt bi thương của Lăng Sương, lời nói đau lòng của nàng trước lúc rời đi

"Uyển Tư, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ đẹp nhất, như vậy cũng tốt, hình ảnh của Người trong lòng tôi vĩnh viễn là hoàn mỹ." (Câu này hay nè L )

-----------

"Uyển Tư?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày kêu nàng một tiếng, trên mặt đầy vẻ lo lắng, hôm nay buổi sáng nàng liền phát hiện Uyển Tư có chút bất đồng, không cần nghĩ cũng biết là do Lăng Sương, tuy rằng đau lòng nhưng là không thể khuyên bảo, chuyện tình cảm, trừ phi chính mình quyết định, những người khác có khuyên thế nào cũng vô dụng.

"Nga"

Phong Uyển Tư hoàn hồn, nhìn Phong Uyển Nhu rồi miễn cưỡng cười cười, cầm lấy thìa, cúi đầu ăn cháo, vừa uống một ngụm, nước mắt liền rớt xuống. Nàng nhớ tới Lăng Sương ngày đó, bưng một chén cháo cho mình, nàng không biết Lăng Sương vì một chén cháo kia mà bỏ ra bao nhiêu cố gắng, chỉ nhớ rõ nàng ta cười nói một câu.

"Dạ dày không tốt, phải thường ăn cháo, tôi nhất định phải học được món cháo ngon, chỉ có tự mình làm mới yên tâm."

Rõ ràng muốn buông tay, rõ ràng nói không bao giờ nhớ nữa, nhưng vì cái gì lúc nàng rời đi thì đầu óc của mình đều là nàng? Lăng Sương, Lăng Sương, Lăng Sương......

Phong Uyển Tư run run , nước mắt không ngừng tuôn rơi, Tiểu Thảo há to miệng, bánh khoai tây nhét vào miệng còn chưa kịp nhai, ánh mắt đã mở lớn, choáng váng nhìn Phong Uyển Tư. Phong Uyển Nhu thở dài, buông chiếc đũa trong tay, đứng dậy, đi đến bên người Phong Uyển Tư, vươn tay ôm lấy nàng.

"Tỷ tỷ......"

Thìa rơi trên mặt đất, Phong Uyển Tư xoay người, ôm lấy Phong Uyển Nhu, thất thanh khóc rống. Đây là chị của mình, là người thân của nàng, trước mặt tỷ tỷ, Phong Uyển Tư không cần che giấu điều gì, khổ sở cùng thống khổ thì cứ khóc ra hết. Sau đó nàng vẫn là Phong Uyển Tư, vẫn là người tiêu tiêu sái sái không bị bất luận kẻ nào ràng buộc ~ Phong Uyển Tư.

Phong Uyển Nhu ôm Phong Uyển Tư, tay đặt trên lưng nàng vỗ nhẹ.

"Tốt lắm, không khóc, tỷ tỷ ở đây, nha?"

Mặc kệ Phong Uyển Tư suy nghĩ gì, mặc kệ hiện tại Uyển Tư có bao nhiêu tùy hứng, nàng thủy chung cũng là muội muội của mình, trong lòng Phong Uyển Nhu, Tư Tư thủy chung là tiểu cô nương cần nàng bảo vệ.

Tiểu Thảo cắn chiếc đũa, nghe Phong Uyển Tư khóc thương tâm như vậy cũng đi có chút khổ sở, nhưng khi thấy Phong Uyển Nhu ôm nàng như vậy lại còn ôn nhu thì có chút cảm giác ăn dấm chua, ai da, thật sự cũng muốn có tỷ tỷ tốt như vậy nha.

Khóc một hồi, Phong Uyển Tư rốt cục nhịn xuống , vừa khóc vừa đem hết khổ tâm trong lòng xả ra. Phong Uyển Nhu cảm giác được muội muội đã bình phục cảm xúc, lui về phía sau hai bước, nâng tay lên, nhìn Phong Uyển Tư, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tư Tư, thanh âm ôn nhu.

"Như thế nào yêu khóc nhè?"

Phong Uyển Tư cắn cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn Phong Uyển Nhu, trong mắt tỷ tỷ tràn đầy sủng ái, so với Tiểu Thảo không kém nửa phần. Điều này khiến trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn, đồng thời cũng có thêm một phần dũng khí, nàng hôm nay làm đúng , vì tỷ tỷ, hết thảy đều đáng giá.

Đã khóc xong, tâm trạng Phong Uyển Tư rõ ràng tốt hơn nhiều, cũng không cần tỷ tỷ dỗ dành nữa, bánh bao đặt trước mặt liền bị nàng điên cuồng mà ăn.

Tiểu Thảo sững sờ, có chút không rõ vừa rồi còn gào khóc như thế nào trong nháy mắt liền biến thành bộ dạng này? Phong Uyển Tư nâng tay vỗ đầu Tiểu Thảo

"Mau ăn đi."

"Ờm."

Tiểu Thảo lên tiếng, tiếp tục ăn, ánh mắt thỉnh thoảng trộm ngắm Phong Uyển Tư, hô, xem nàng ta nuốt thức ăn kìa, xem khẩu vị thế kia, như thế nào cũng không thấy giống như người bị tổn thương a?

"Tỷ."

Cơm no rượu say, Phong Uyển Tư xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu buông chiếc đũa nhìn nàng.

"Em muốn đến công ty."

Tiểu Thảo chu miệng, đến Phong Đằng? Không phải cô vẫn đang ở đó sao, còn làm quản lí nữa mới chịu chứ. Tiểu Thảo có chút hoang mang nhìn về phía Phong Uyển Nhu, muốn biết đáp án. Phong Uyển Nhu nhìn Phong Uyển Tư, biểu tình thực bình tĩnh.

"Em đã nghĩ thông?"

"Vâng."

Phong Uyển Tư gật gật đầu, trên người thiếu đi một phần kiều mỵ lại thêm một phần trịnh trọng. Tiểu Thảo ở một bên nhìn mọi việc, cho đến bây giờ nàng cũng không hiểu được Phong Uyển Tư rốt cuộc bị làm sao?

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư nhìn một hồi, thấy trong mắt nàng tràn đầy kiên định, dưới đáy lòng thở dài, biết tính tình của Phong Uyển Tư, chỉ cần là nàng quyết định thì không thể thay đổi. Phong Uyển Nhu gật gật đầu, xem như đồng ý .

"Một hồi em dọn dẹp một chút, bên Bắc Kinh có chút việc, em và chị cùng đi. Giới thiệu một người cho em, về sau sẽ cần thiết."

"Chúng ta đi Thánh Hoàng?"

Phong Uyển Tư hỏi lại, Phong Uyển Nhu cũng đoán trước, nàng gật gật đầu, nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư nhìn một hồi. Xem ra Tư Tư đã sớm nghiên cứu về Phong Đằng , chỉ là vẫn không nói với mình. Phong Uyển Nhu không khỏi có chút áy náy, thật lâu tâm từ của mình đều đặt trên người Tiểu Thảo, xem nhẹ cố gắng của Tư Tư.

"Hôm nay đi sao?"

Luôn luôn đứng ở một bên không nói chuyện, Tiểu Thảo trông mong nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, Phong tổng phải đi công tác sao? Vì cái gì ngày hôm qua không nói cho nàng?

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, đọc hiểu nàng trong mắt không tha, cười cười.

"Không có việc gì, chỉ một tuần."

"A - đến một tuần a."

Tiểu Thảo bĩu môi, Phong Uyển Tư đứng một bên vốn đã khó chịu lại thấy Tiểu Thảo nhõng nhẽo, hai mắt trợn tròn rống lên.

"Dương Tiểu Thảo, cô có ý thức được tình hình hiện tại không? Chẳng lẽ bắt chị tôi cả ngày ở nhà, mỗi ngày đều làm ấm chăn cho cô? !"

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Tư rống khiến đầu ong ong choáng váng, nửa ngày không có phản ứng lại, đợi lúc phản ứng lại, nàng đỏ mặt nhìn Phong Uyển Tư, nhỏ giọng nói thầm.

"Sao cô lại biết, thật thẹn thùng a."

"......"

"......"

Nhân vật trong truyền thuyết của Thánh Hoàng chuẩn bị xuất hiện rồi nha :