Hai ngày sau Cốc Hội Long lãnh đại quân gấp gáp tới Thuận Dương trước thời gian quy định. Nhưng mà vẫn muộn một bước.

Nghênh đón y là quân đội của Lý Mục đang bày sẵn trận địa ở bên bờ bên kia cùng với thành trì đã bị đánh hạ.

Cốc Hội Long nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh lục soát tìm kiếm các con thuyền để vượt sông để tấn công, nhưng lại bị một mưu sĩ của mình can ngăn.

Mưu sĩ nói, Lý Mục vốn nổi tiếng thiện chiến, lần này lại khiến hắn đoạt được tiên cơ, chiếm lĩnh được Thuận Dương, hiện tại đang nghỉ ngơi chờ kẻ địch tới. Đại quân của hoàng đế tuy rằng số lượng vượt trội hơn Lý Mục, nhưng lúc trước vì gấp rút tiếp viện Thuận Dương, đại quân đã trải qua một chặng đường dài đến đây, hiện giờ toàn quân đều đang mỏi mệt, tiếng ca thán không ngừng, cũng không phải cơ hội chiến đấu. Nếu như ngay lập tức đánh chính diện nhất định sẽ rơi vào đòn tấn công mạnh có chuẩn bị của Lý Mục, đừng nói là tới bờ bên kia rồi, chỉ sợ ngay cả có thuận lợi qua sông không cũng là một vấn đề. Không bằng trước tiên cứ đóng quân ở bờ Bắc, chờ binh lính được nghỉ ngơi xong thì tuỳ cơ ứng biến, tìm kiếm cơ hội tấn công.

Cốc Hội Long mặc dù tính tình hung bạo, có thù tất báo, nhưng cũng không phải người không có đầu óc, nếu không thì lúc chưa lên đắc thế nắm quyền cũng đã quấy cho Hầu Định phải mất vợ, thậm chí còn suýt nữa thì mất nước.

Y bình tĩnh lại, biết mưu sĩ nói có lý, liền tiếp thu kiến nghị, một mặt sai người chuẩn bị thuyền, một mặt hạ lệnh cho binh lính đóng quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đợi chiến cơ.

Mặt sông rộng lớn, chỗ hai quân giằng co tuy rộng đến mấy chục trượng nhưng mà lúc trời nắng, động tĩnh của bờ bên kia vẫn thấp thoáng có thể nhìn thấy được.

Y không nghĩ tới chính là, ngay khi y vừa mới hạ xong mệnh lệnh, binh lính thậm chí còn chưa kịp cắm lều trại xong thì bờ bên kia đại quân nhanh chóng được tập hợp, thuyền được điều động, binh lính lần lượt lên thuyền, cung thủ xếp hàng dọc bờ sông. Trong nháy mắt, mũi tên như mưa bay vèo vèo qua mặt sông phóng tới, vô số thạch pháo cũng theo mũi tên phóng ra đáp xuống bờ Bắc con sông, từng tảng nước lớn bắn lên tung toé.

Binh lính ở gần bờ nhất không kịp né tránh, có bị mũi tên bắn trúng, cũng có bị thạch pháo đập trúng, tiếng kêu thảm thiết vang dội, toàn cảnh hỗn loạn.

Hiển nhiên là Lý Mục muốn nhân lúc quân mình đang mệt thì qua sông phát động công kích đây mà.

Cốc Hội Long lại vô cùng tức giận, vội vàng chỉ huy quân đội bày trận, cũng nhanh chóng triệu tập cung binh cùng với xe ném đá phản kích về phía bờ bên kia.

Dưới sự phản kích của nỏ trận và thạch pháo, những con thuyền đã xuống nước đồng loạt quay đầu, binh lính chạy trở lại lên bờ.

Thấy đối phương cuối cùng bị áp chế, binh lính của Cốc Hội Long hoan hô, mắng chửi và nhổ nước miếng về phía đối diện.

Cốc Hội Long còn chưa kịp thở phào một hơi, binh lính tại tới báo, nói mới vừa rồi đã phát hiện chỗ đường sông hẹp cách mười mấy dặm còn có một đội quân Nam Triều khác đang qua sông, hình như là muốn lên bờ từ nơi đó.

Cốc Hội Long lại phẫn nộ phừng phừng, vội vàng điều binh chạy đến đó tấn công.

Bờ sông hai bên bờ Nam Bắc bắn tên bắn pháo thạch lẫn nhau, vừa mắng chửi nhau không dứt, chiến đấu đang khí thế ngất trời thì lại có tin báo ở một bến đò khác, lại phát hiện quân đội Nam Triều tập kết qua sông.

Cả một ngày, Cốc Hội Long đã bị Lý Mục chỉ huy an bài quân đội cơ động điều đến chạy tới chạy lui mệt đến thở không ra hơi, khó khăn lắm đến khi trời tối vốn dĩ đã có thể tạm thời nghỉ ngơi, không nghĩ bờ bên kia vẫn không hề ngừng nghỉ.

Màn đêm buông xuống, binh lính Tây Kim đã cực kỳ mệt mỏi, vừa mới vừa chìm vào giấc ngủ say, bên kia sông bỗng đốt đuốc lên, quân đội Nam Triều nhân lúc trời tối lần lượt chạy sang bờ đối diện. Tiếng người huyên náo, tiếng ngựa hí không ngớt, tiếng tù và nối tiếp nhau vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh huyên náo tạo thế như là sắp nhân đêm tối vượt qua sông mà tấn công vậy.

Binh lính Tây Kim hành quân nhiều ngày lại mệt mỏi cả một ngày, bừng tỉnh trong giấc ngủ, không thể không tiếp tục vực lên tinh thần đối phó với cuộc tấn công.

Liên tiếp ba ngày, ngày đêm đều là như thế, đừng nói tướng sĩ Tây Kim trên dưới đều mệt mỏi kiệt sức, tiếng oán thán dậy đất, chính bản thân Cốc Hội Long cũng sắp chịu đựng không nổi.

Y cũng hiểu rằng Lý Mục đang chỉ huy quân đội cố ý điều động theo các hướng khác nhau, tạo đà vượt sông và tấn công bằng vũ lực, kéo đại quân của mình suy sụp.

Mưu sĩ cũng kiến nghị, không thể cứ để hắn nắm mũi dắt đi như vậy được. Vì tạm thời cũng không thể gom đủ thuyền, không bằng tập hợp đại quân, lựa chọn nơi đóng quân thích hợp cho quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn, lại phái từng tiểu đội binh lính thiếp lập trạm gác dọc theo bờ sông nghiêm mật theo dõi, tra xét tình hình quân địch ở bên bờ bên kia, phát hiện có dị động gì thì tuỳ thời mà hành động.

Cốc Hội Long tiếp nhận lời nói của mưu sĩ.

Mấy ngày kế tiếp, quân độ Nam Triều vẫn không ngừng tập kích, binh lính Tây Kim dần dần nhắm mắt làm ngơ, thì nhận được tin tức từ thám báo nói quân đội của Lý Mục mang danh là bảy vạn, nhưng ba vạn trong đó đều là người của Cừu Trì Hầu Định. Thống quân Hầu Ly một lòng báo thù, nóng lòng muốn tranh thủ thời cơ chiến đấu đánh hạ Tây Kim giờ phút này trên dưới mệt mỏi, muốn qua sông tấn công. Lý Mục lại không chịu tiếp thu, muốn cứ giằng co trước đã, dùng biện pháp này chọc giận Cốc Hội Long, đến khi y không chịu được nữa thì sẽ chủ động khởi xướng tấn công thì hắn sẽ lại dùng cách dùng khoẻ ứng mệt. Hai người xảy ra tranh chấp không ai chịu nghe ai.

Qua hai ngày, binh lính Tây Kim ở bờ Bắc thoáng nhìn thấy quân Hán ở bờ Nam cùng với quân đội Cừu Trì đã phân chia trận doanh, quả nhiên là họ đã chia ra đóng trại riêng, đúng như tin tức thám tử đã báo, vì thế hoàn toàn yên lòng, không để ý tới nữa. Thấy bờ bên kia còn ở đó hư trương thanh thế thì đồng loạt mắng chửi chế nhạo, mắng người Nam Triều toàn là rùa đen rút đầu.

Quân đội của Lý Mục lại dường như không chút dao động, ban ngày lẫn đêm tối không thể thiếu mấy lần quấy nhiễu, nhưng chưa từng thật sự qua sông lần nào.

Cho đến bảy tám ngày sau, giữa đêm sương mù tràn ngập, hắn phái binh lính ở bờ Nam tiếp tục ồn ào tạo thế, che giấu động tĩnh, kỳ thật đem chủ lực cùng với những con thuyền trước đó đã dần dần phân tán lặng lẽ toàn bộ điều tới một bến đò đã được lựa chọn sẵn ở thượng du cách nơi đây mấy chục dặm.

Canh năm, trời chưa sáng, nhân sương mù cũng chưa tan hết, hắn ra lệnh một tiếng, một số lượng lớn thuyền được giấu ở bãi cỏ lau sậy bên bờ sông đã nhanh chóng tập kết, chở binh lính nhanh chóng qua sông.

Lính gác Tây Kim phát hiện ra bất thường lập tức báo lên.

Lúc trước, một số lượng lớn binh lính của Nam triều giả vờ qua sông thường xuyên ở bến đò này, chẳng phân biệt ngày đêm, thậm chí qua được nửa chừng thì lại trở lại.

Đầu lĩnh bị phái canh giữ ở chỗ này đã miễn nhiễm với tin tức kiểu này rồi, tuy nghe lính gác nói lần này quy mô lớn hơn nhiều so với lúc trước, chỉ nghĩ tám chín mươi phần trăm là đối phương lại giương đông kích tây, cộng thêm thời gian qua hoàng đế tính tình nóng nảy hay cáu giận động một chút là mắng chửi, ngày hôm trước còn bởi vì nghe được tin binh lính bộ lạc Cốc Hội cùng với binh lính bộ lạc Thổ Hồn Cốc vì tranh giành vật tư đấu đá nhau dẫn đến hai người bị chết, tức giận quá đã giết một quan quân đầu lĩnh của bộ lạc Thổ Hồn Cốc, nhỡ đâu lần này điều tới một đại đội quân lính tới phát hiện lại bị trêu chọc, sợ ăn không ngồi rồi đi loanh quanh, liền gọi người tiếp tục giám thị chặt chẽ, khi thăm dò được động tĩnh của đối phương một cách rõ ràng rồi thì hẵng quyết định sau, còn tạm thời chưa cần phải kinh động tới hoàng đế vội.

Một lần giám thị chặt chẽ này đã bỏ lỡ mất cơ hội.

Trời sáng, sương mù tan, chờ khi bờ Bắc rốt cuộc nhìn thấy rõ thì lúc này bên bờ Nam không phải giả vờ nữa mà là làm thật, vô số chiếc thuyền chở đầy binh lính của Nam triều đang cắt tới bên này, bấy giờ cuống quýt muốn đi báo tin thì cũng đã muộn rồi.

Một lượng lớn binh lính Nam Triều đổ bộ, dễ dàng quét sạch mấy trăm quân, dưới ánh bình minh che chở, đại quân tiến về doanh trại của Cốc Hội Long.

Cùng lúc đó, số quân còn lại vốn chờ sẵn ở bờ Nam cũng nhanh chóng dựng cầu phao bằng thuyền.

Toàn bộ bảy vạn nhân mã đã vượt sông mà không gặp trở ngại nào, giết về hướng đại doanh Tây Kim vẫn còn đang ngủ say.

Cốc Hội Long từ trong giấc ngủ say choàng tỉnh, không kịp mặc giáp trụ đã vội vàng ra khỏi lều lớn muốn chỉ huy quân đội tập kết ứng chiến. Nhưng mà kẻ địch lại không cho y cơ hội này.

Liên doanh nổi lửa, hiệu lệnh không có hiệu quả. Một lượng lớn binh lính Tây Kim bừng tỉnh từ trong tiếng hô giết, đừng nói là nghe hiệu lệnh tập kết bày trận địa, thậm chí không tìm thấy vũ khí cùng với khôi giáp của mình. Đối mặt với binh lính Nam Triều từ bốn phương tám hướng đánh tới, làm sao mà ngăn cản được, họ cầm lấy binh khí lên nhưng cũng chỉ cố gắng chiến đấu được một lát rồi lần lượt theo đám đông bỏ chạy.

Nhìn quanh, bốn phương tám hướng toàn là quân địch, Cốc Hội Long thấy đại thế đã mất, biết không thể ở lâu toan bỏ lại doanh đại dưới sự bảo vệ của thân tín giết mở thoát ra khỏi vòng vây chạy về phía Bắc, muốn chạy trốn đến quận Bình Hưng nơi có thành phòng thủ mạnh hơn, không ngờ con đường phía trước bị một đội kỵ binh đi đường vòng đến trước chặn lại, y không còn cách nào khác bị buộc phải hoảng loạn chạy về phía Tây, chạy trốn tới một Binh trấn cách Thuận Dương trăm dặm, ở nơi đó tạm nghỉ ngơi chỉnh đốn, tập kết số binh lính còn sót lại.

Mang ra mười vạn đại quân, giờ phút này đi theo mình không đến một nửa, số còn lại hoặc là chết hoặc là trốn chạy.

Cốc Hội Long căm hận suýt hộc cả máu, thề phải băm Lý Mục ra thành vạn đoạn, lập tức phái người đi phát tin cho Trường An, ra lệnh hoàng đệ Cốc Hội Trưởng trú ở đó cấp tốc phái quân đội đến để cứu viện.

Y vừa mới phát tin tức đi thì đại quân của Lý Mục đã đuổi theo đến, bao vây Binh trấn, phát động tấn công mãnh liệt.

Binh trấn chỉ là một thành nhỏ, tường thành cao không đến hai trượng, lại là làm bằng bùn đất, lâu năm chưa được tu sửa, căn bản không vững chắc, làm sao có thể chống đỡ được sự vây công của đại quân Lý Mục?

Chưa tới hai ngày, tường thành bị sụp đổ.

Quân đội của Cốc Hội Long từ lâu đã không còn ý chí chiến đấu, lại mất tường thành bảo vệ, giống như chim thú chạy trốn khắp nơi. Cốc Hội Long lại tiếp tục trốn đi, muốn chạy về quê quán Tần Thành đề bày mưu báo thù, nhưng lại bị binh lính của bộ lạc Tiên Bi Thổ Cốc Hồn từ lâu đã mang lòng bất mãn với y nhân hỗn loạn mà bao vây, sau khi giế t chết y thì cắt lấy đầu. Bộ lạc Thổ Cốc Hồn ủng hộ tướng lĩnh cầm đầu của bộ tộc mình làm thủ lĩnh, trốn đến Tần Thành, quyết định chiếm Tần Thành thay đổi triều đại.

Cốc Hội Long lúc trước đoạt được Trường An đã ra lệnh cho hoàng đệ Cốc Hội Trưởng đóng giữ, mình thì hưng binh xuôi Nam, tấn công Lý Mục, lại không nghĩ đến rằng đúng thời điểm mình đang chói lọi thế không thể đỡ thì lại chịu thất bại thảm hại như vậy, chẳng những chôn vùi mười vạn đại quân, bản thân mình còn bị phản quân cắt cổ, đầu một nơi thân một nơi.

Tin tức rất nhanh được truyền tới Trường An.

Mà lúc này, quân đội của Lý Mục đang tiếp tục lên phía Bắc tiến về Trường An, thế như chẻ tre. Dọc đường các nơi Bình Hưng, Nguỵ Hưng thua chạy như cỏ lướt theo ngọn gió, đại quân cách Trường An chỉ còn tầm bảy tám ngày lộ trình.

Cốc Hội Trưởng đang sợ hãi hoảng loạn thì lại nhận được tin báo, bộ lạc Cốc Thổ Hồn giế t chết huynh trưởng của mình hiện đang tiến về Tần Thành, như thể đang có kế hoạch gây rối.

Nơi đó là hậu cứ của Cốc Hội thị, cũng là đô thành của Tây Kim.

Mất đi Trường An, chỉ là đau lòng.

Còn nếu mất Tần Thành, ngay cả hang ổ còn lại cũng bị người ta diệt tận.

Cốc Hội Trưởng rất nhanh đưa ra quyết định, từ bỏ Trường An, suất lĩnh quân đội gấp gáp chạy về Tần Thành, tiêu diệt phản loạn bộ lạc Thổ Cốc Hồn.

Thế nhưng miếng thịt béo đã tới tay, y làm sao chịu dâng không lên cho người ta như vậy?

Cốc Hội Trưởng lĩnh binh rời khỏi Trường An, để lại một đội quân gồm năm nghìn người, ra lệnh trước khi Lý Mục đến thì tàn sát toàn bộ dân trong thành, phóng hoả đốt thành.

Rất nhiều năm trước, thời điểm Trường An vẫn là Tây Kinh của Đại Ngu, dân cư gần năm mươi vạn, thương nghiệp thịnh vượng, phồn vinh vô cùng.

Vài chục năm trước, Tiêu Thất vượt qua phía nam, Trường An rơi vào tay người Hồ, lúc ấy đã từng trải qua một trận thảm hoạ thảm khốc, chỉ trong ba ngày, cư dân trong thành bị giết mấy vạn, phòng ốc bị thiêu huỷ, toàn bộ thành là cảnh tan hoang, cực kỳ thảm khốc.

Sau khi Bắc Hạ xưng đế, để gia tăng thuế má nhằm duy trì quân phí cùng phí tổn khổng lồ và củng cố hoàng triều mới dần dần thu lại sự bạo ngược của mình. Mấy chục năm qua, dân cư Trường An mới dần dần có thể sinh sản nhân lên một lần nữa và giờ đây nó đã trở thành một thành trì lớn với gần mười vạn cư dân.

Ngay tại mấy tháng trước, lúc mà Tây Kim tấn công Trường An, Bắc Hạ thất bại lui đi, thành trì lại trải qua trận lịch kiếp, cư dân đã chết mấy vạn. Từ sau khi rơi vào tay Cốc Hội Long, trong mấy tháng qua, họ cũng phải chịu đựng đối xử tàn khốc, nhà cửa bị cướp chẳng những chỉ có bốn bức tường, dao cũng bị thu đi, vợ con bị cướp hiếp càng là chuyện thường ngày ở huyện. Bốn cửa thành cũng ngày đêm đóng chặt, Tây Kim không cho phép một cư dân nào ra khỏi thành.

Thành trì mười mấy vạn người ngay cả ban ngày trên đường phố cũng trống không. Người nào cũng lo sợ, ngoại trừ những người bị bắt đi lao dịch thì không ai dám tùy tiện ra đường, chỉ sợ rằng tai họa từ trên trời rơi xuống, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà vận rủi vẫn rơi xuống đầu.

Ngày hôm nay, trên bầu trời Trường An, là gió tanh mưa máu, mây đen mù sương.

Cốc Hội Trưởng bỏ thành, trước khi đi đã để lại quân đội thực hiện cuộc tàn sát.

Tin tức kinh hoàng lan truyền điên cuồng trong thành, mọi người kéo theo vợ con chạy tán loạn, muốn tìm một nơi để trốn, nhưng mà trời đất rộng lớn như vậy, biết trốn vào đâu?

Các cửa thành Đông, Tây, Bắc, ba ngả đều bị đá lớn lấp đầy, chỉ chừa cửa Nam đi qua, công cuộc tàn sát đốt thành cũng bắt đầu từ cửa Nam.

Bên trong ánh lửa, dân thành tay không tấc sắt từ phía Nam thành trì chạy ra khỏi nhà, năm nghìn binh lính Tiên Bi như sói và hổ đang đuổi theo họ.

Những tiếng khóc và tiếng hét thấu phổi tràn ngập thành trì.

Khi mà một cuộc tàn sát thảm khốc đang sắp sửa một lần nữa rơi xuống toà cổ thành Trường An đã gặp nhiều tai ương này, thì bên ngoài bốn cửa thành đột nhiên truyền đến tiếng hô giết rung trời.

Tôn Phóng Chi cùng Cao Hoàn suất lĩnh Lệ Võ Chiến cùng với hai ngàn kỵ binh xuất hiện ở Trường An.

Lý Mục đã dự đoán được Cốc Hội Trưởng rất có khả năng sẽ từ bỏ thành và đi về phía Tây. Với sự tàn bạo và vô nhân đạo của Hồ Liêu, trước khi đi, việc tàn sát dân trong thành cũng không phải là không thể. Đại quân của hắn tuy không thể nào đuổi tới kịp thời, nhưng ngày đó ở Thuận Dương phát động tấn công bất ngờ, đánh bại Cốc Hội Long, để phòng ngừa bất trắc, hắn đã ra lệnh cho Tôn Phóng Chi mang theo Cao Hoàn suất lĩnh Lệ Võ Chiến đội cùng với hai ngàn khinh kỵ binh đi trước gấp gáp tới Trường An.

Đội quân này ngày đêm không ngừng nghỉ, ngày hôm trước đã đến nơi, vẫn luôn ẩn núp ở bên ngoài. Tới hôm nay, khi thấy Cốc Hội Trưởng dẫn quân đi về phía Tây, trong thành xuất hiện ánh lửa, liền biết Lý Mục đã dự đoán trúng rằng Cốc Hội Trưởng đã để lại binh lính nhằm tàn sát dân trong thành, lập tức phân ra nghi binh phân chia đuổi tới bên ngoài ba cửa thành Đông, Tây, Nam, vó ngựa chạy tới chạy lui, giẫm nát mặt đất bùn vàng, tạo nên bụi đất bay mù mịt, lại giương cờ hiệu đi trước, tiếng hô giết không ngừng, như thể đại quân đang tấn công.

Cùng lúc đó, Cao Hoàn lãnh trăm kỵ trong tiếng vó ngựa và bụi mù bay đầy trời, xông tới gần cửa Nam kia, mang theo binh lính dùng ngôn ngữ Tiên Bi mà mình học được hô to “Đại quân Lý Mục đã đến rồi, đang bao vây toàn thành, mau chạy đi!”.

Binh lính Tiên Bi ở trong thành vốn đã mang sự sợ hãi đối với Lý Mục người Nam Triều, đang phụng mệnh đuổi giết dân trong thành đột nhiên nghe được thoáng có tiếng kêu gọi chạy trốn bằng ngôn ngữ tộc mình, không phân biệt được thật giả, nghĩ rằng đồng đội của mình cảnh báo, liền cực kỳ sợ hãi, ai còn lo giết dân chúng nữa, giờ phút này mình chạy trốn là quan trọng nhất, thế là đồng loạt quay người dồn hết về cửa Nam.

Chờ đến khi năm nghìn người kia trào ra cửa thành, tranh nhau chạy trốn, Tôn Phóng Chi đã mai phục sẵn mang theo bộ hạ chặn giết.

Cao Hoàn sai người bảo vệ cửa thành, mình cũng dẫn số kỵ binh còn lại cùng đồng đội gia nhập vào trong hàng ngũ đuổi giết.

Tuy nhân số của song phương không thể so sánh với trận chiến trước lấy mấy vạn người làm căn cứ, nhưng mức độ thảm thiết thì chỉ hơn chứ không kém.

Khi còn ở Kiến Khang, Cao Hoàn cũng từng nghe nói đến sự tàn bạo của Hồ Liêu, nhưng mà thiên tính nhân từ. Đi vào Nghĩa Thành rồi, mấy lần gia nhập tác chiến, ở trên chiến trường, khi cậu bắt gặp tình cảnh tỷ phu hạ lệnh giế t chết toàn bộ Hồ binh đầu hàng ngay tại chỗ, có đôi khi còn cảm giác không đành lòng, thậm chí còn bị Tôn Phóng Chi cười nhạo là mềm lòng như đàn bà.

Nhưng vào lúc này, khi mà tận mắt cậu chứng kiến ​​​​những binh lính Tiên Bi vốn cũng là thường nhân dưới sự nghiền áp của chiến tranh đã trở nên mất hết nhân tính như thế nào, giơ đao mổ trong tay giết người già trẻ nhỏ vô tội trong thành, tức thì hai mắt đỏ ngầu, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ.

Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.

Sinh ra trong thời loạn thế, thiên đạo đã chết, mạng người hèn hạ ti tiện còn hơn heo chó. Cậu từ nhỏ đọc sách thánh hiền, trong sách dạy đạo đức đạo lý, còn có danh sĩ phong lưu khắp thành Kiến Khang phong độ lỗi lạc, rất có danh tiếng.

Nhưng đứng trước cuộc tàn sát dân trong thành ở đây, tất cả đều là nực cười.

Lấy chiến chế chiến, lấy bạo chế bạo!

Chỉ khi bạo lực được nắm trong tay, nó mới có thể đủ mạnh để bóp nghẹt tất cả các bạo lực khác trong một ngày, thì đạo đức mới có thể phục hưng, và thiên hạ mới được thái bình!

Cậu lập tức liều chết xông lên, gặp người là chém, gần như là điên cuồng, không lưu tình chút nào.

Đồng đội Lệ Võ với cậu cũng đều như thế.

Từng tên đồ tể Tiên Bi lần lượt bị chém giết nằm la liệt dưới đất, thi thể chồng chất, máu chảy đất đất, chân đạp đi xuống, máu bắn tung toé.

Cậu đuổi theo một binh lính Tiên Bi cuối cùng muốn chạy trốn.

Người nọ ngã xuống trước mặt cậu, dùng ánh mắt sợ hãi cầu xin cậu, xin cậu tha mạng.

Cao Hoàn không chút do dự, chém một đao xuống.

Một dòng chất lỏng nóng hổi đột nhiên bắn vào mặt cậu, nhuộm đỏ cả mặt cậu!

Cậu giơ cao thanh trường kiếm có lưỡi xoăn trong tay, nhắm mắt lại, để mặc từng giọt máu chảy xuống mặt mình.

Một lát sau, cậu mở mắt ra, từ từ quay mặt lại, đối mặt với thành trì cổ xưa nguy nga đã sừng sững trên mảnh đất này từ hàng nghìn năm trước.

……

Sau khi Lý Mục thống lĩnh liên quân tiến lên phía Bắc, toàn bộ Nghĩa Thành đều bắt đầu chờ đợi.

Những ngày hắn vừa ra đi, không khí thành rất căng thẳng, áp lực.

Trong phủ thứ sử, tiếng trẻ con đọc sách vẫn rộn rã mỗi buổi sáng, nhưng sau giờ ngọ, bãi đất trống rộng rãi trước phủ thứ sử nơi luôn thu hút đông trẻ em tụ tập vui chơi đã trở nên vắng lặng, không còn nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ. Bởi vì những đứa trẻ đó đã được cha mẹ của chúng dặn dò, rằng chúng không được phép đến đó, vì điều đó sẽ quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của thứ sử phu nhân.

Ai cũng đều biết thứ sử phu nhân đang chờ tin tức cuộc chiến, trong toà thành này hẳn là không có ai sốt ruột hơn so với nàng.

Tuy rằng ngoài mặt nom nàng có vẻ không khác như thường ngày.

Dần dần, tin tức cuối cùng cũng bắt đầu truyền trở về.

Liên tiếp, tất cả đều là tin tức tốt.

Đầu tiên là đại quân cướp được Thuận Dương, ở bên bờ sông lớn đánh tan đại quân Tây Kim thế tới hùng hổ.

Ngay cả hoàng đế Tây Kim Cốc Hội Long cũng chết ở bên trong loạn chiến.

Tiếp theo, lại có một tin tức khác mà không ai có thể tưởng tượng được trước đó cũng đến.

Trường An, tòa thành trì cổ xưa từ thượng cổ đã chứng kiến ​​​​sự hùng vĩ của Hoa Hạ sau nhiều năm dưới sự giẫm đạp thay phiên của gót sắt dị tộc, vết thương chồng chất, chìm nổi lận đận ngày hôm nay đã được lấy lại.

Lý Mục đã giành lại được Trường An rồi!

Nghe nói, ngày ấy đại quân của hắn chạy đến Trường An, toàn bộ TrườngAn đều sục sôi, dân chúng vẩy nước quét đường phố, dìu già dắt trẻ ra ngoài thành mấy dặm quỳ xuống nghênh đón hắn.

Sau khi tin tức được lan truyền, toàn bộ thành Nghĩa Thành cũng theo đó mà sôi sục.

Ngày hôm đó, gần như toàn bộ dân trong thành khắp nơi đều đổ xô đến bên ngoài phủ thứ sử.

Lý Mục không có ở đây.

Nhưng những người đó lần lượt quỳ xuống cảm tạ cánh cửa trống không, mấy lão giả đầu bạc trắng thì nước mắt giàn giụa, quỳ mãi không chịu đứng lên.

Bọn họ đều từng là cố nhân Trường An. Năm xưa may mắn thoát khỏi sự vây hãm tàn sát, sau đó mà lưu lạc khắp nơi, kéo dài hơi tàn, may mắn mà còn sống đến ngày hôm nay.

Lúc ra đi vẫn còn là trẻ con tóc trái đào, mà nay đã già, tóc mai bạc trắng. Thành cũ đất xưa, đã xa vời đến mức ngay cả ở trong mơ cũng sẽ không nhớ đến lại không ngờ được rằng lúc mình còn sống lại có thể được nghe tin tức nó đã được giành trở về.

Lạc Thần vốn không có sự đồng cảm giống như họ, nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này thì cũng bị lây nhiễm sâu sắc, xúc động vô cùng, thậm chí còn rơi lệ.

Nàng bắt đầu âm thầm ngóng trông lang quân của mình trở về. Tính toán ra, một ngày chờ hắn không khác gì một năm.

Cuối cùng, sau một tháng khi mà tin tức Trường An giành trở về, Lạc Thần cảm giác như mình đã đợi ba trăm năm luôn rồi thì chạng vạng ngày hôm nay, Lý Mục đã trở lại.

Đây vốn dĩ chỉ là một buổi chạng vạng rất bình thường cuối mùa xuân, mặt trời chiều ngã về phía Tây, ánh chiều tà chiếu rọi những chiếc lỗ châu mai trên đỉnh tường thành yên tĩnh, nhuộm tường thành màu xanh đen thành màu đỏ nhạt, ở bên ngoài tường thành, vùng quê mênh mông vô bờ, cỏ xanh bát ngát, trên đỉnh núi phía xa là nửa vòng hoàng hôn đang lặn xuống, trên phía chân trời đó đầy mây cháy và ánh hoàng hôn, phản chiếu khuôn mặt người thành một màu đỏ rực.

Lạc Thần vốn tưởng rằng hắn phải mấy ngày nữa mới có thể về đến.

Đây là những gì hắn nói trong bức thư riêng mà hắn gửi cho Tưởng Thao và mình.

Đột nhiên, vào buổi chạng vạng cuối xuân này khi mà ráng đỏ đang rực rỡ, một thám báo đã phóng ngựa vào thành, chạy vội tới phủ thứ sử mang cho nàng một tin tức thứ sử đã trở về trước thời gian, người đang đến bên ngoài thành rồi.

Nàng vừa mới tắm gội xong đang biếng nhác chải tóc, nghe tin đó thì chạy vội ra ngoài, lao ra cửa sân lại bị A Cúc đuổi theo sau gọi lại.

– Ôi tiểu nương tử của tôi, cháu nhìn cháu kìa…

Lạc Thần lại chạy vút về phòng, ới ời gọi thị nữ chải đầu thay quần áo, vừa thúc giục vừa không quên soi gương.

Cuối cùng chải đầu sơ qua, đổi xong y phục, nàng đi lên chiếc xe ngựa nhỏ của mình thúc giục chạy nhanh đến cửa thành.

Chưa có ai biết được tin tức thứ sử trở về.

Trong thành, khói bếp lượn lờ, người thợ cày sau một ngày làm việc trên cánh đồng trở về nhà, người phụ nữ đang gọi đứa trẻ ngoài cửa, nhưng đứa trẻ lại tham lam tia sáng cuối cùng trong ngày, chơi đùa và cười đùa vừa trả lời vừa càng chạy xa hơn đã nhận ra xe ngựa của thứ sử phu nhân đang gấp gáp đi về hướng cửa thành thì ngại ngùng đứng bên vệ đường tò mò nhìn rồi lớn mật đuổi theo sau, cũng chạy về phía cửa thành.

Binh lính canh giữ cửa thành vẫn như thường lệ tuần tra đi lại, chợt thấy phu nhân tới đi xuống xe ngựa, sắc mặt nàng rạng rỡ, dung mạo khác người nên không dám nhìn nhiều, cúi đầu hành lễ rồi đi qua, lặng lẽ nhìn theo nàng đi như bay lên tường thành thì đều lộ vẻ hoang mang.

Lạc Thần một mạch đi lên tường thành, đứng sau bức tường nơi ngày đó nhìn hắn tuyên thệ trước khi xuất quân đi về phía Bắc, hai mắt mở to nhìn con đường bên ngoài cổng thành dường như kéo dài đến tận đường chân trời.

Lý Mục không để cho cô vợ nhỏ của mình chờ lâu, nhìn từ xa thấy một đội nhân mã đang phi nước đại đến.

Chiến mã như bay, cuồn cuộn bụi mù.

Dần dần đến gần, không chỉ nàng mà ngay cả binh lính phụ cận cửa thành cùng với dân chúng về thành cũng đã phát hiện ra.

– Thứ sử về rồi…

Những tiếng hò hét phấn khích nối tiếp nhau, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc, cổng thành vốn vắng vẻ bỗng sôi động như cái chợ.

Lạc Thần chạy như bay xuống dưới, được mọi người vây quanh ra khỏi cửa thành, chào đón Lý Mục trở về.

Hắn phóng ngựa tới, bóng người càng ngày càng rõ.

Rất nhanh, Lạc Thần liền thấy rõ khuôn mặt hắn.

Với rất nhiều người xung quanh, hai mắt hắn lại dường như tìm thấy nàng ngay lập tức.

Sau lưng nàng, từ cửa thành đổ ra người càng ngày càng nhiều, tiếng reo hò chào đón hắn trở về không dứt.

Lạc Thần tim đập nhanh hơn, dừng lại, đứng ở ven đường, nhìn hắn phi nước đại về phía mình, càng ngày càng gần.

Ô truy cuối cùng đưa hắn tới trước mặt nàng.

Lý Mục dừng ngựa, hơi hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú bị ánh chiều tà làm cho ửng hồng của nàng, bỗng nhiên vươn một bàn tay lớn hướng về phía nàng.

Lạc Thần tim đập càng nhanh hơn, chần chờ một chút, cũng từ từ chìa tay ra với hắn.

Hắn hơi cúi người xuống, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, cả người nàng đã bị hắn bế lên lưng ngựa, ngồi ở trước người hắn.

Bốn phía yên tĩnh ngắn ngủi ngay sau đó lại bộc phát ra tiếng hoan hô rầm trời.

– A Di ơi, ta lấy Trường An làm sính lễ, nàng có vừa lòng không?

Bên tai là tiếng thì thầm của người đàn ông trẻ tuổi.

Lạc Thần cứ như thế cùng với người đàn ông lấy Trường An làm sính lễ cho mình trong tiếng hoan hô không ngớt của dân chúng biết tin càng lúc càng đổ ra đường chào đón, từ cửa thành ngồi chung một ngựa trở về phủ thứ sử.

……

Cốc Hội Long chết, Lý Mục lấy được Trường An. Trận chiến này khiến cho thanh danh Lý Mục người Nam Triều lại một lần nữa chấn động thiên hạ.

Người ta đồn rằng người Hán từ phía Bắc đến gia nhập quân đội nhiều vô số kể.

Trước đó, chỉ trong một tháng, binh lực của hắn đã bành trướng nhanh chóng.

Lý Mục để lại đám người Tôn Phóng Chi, Cao Hoàn đóng giữ Trường An, huấn luyện tân binh, mình thì cùng với Hầu Ly và binh lính Cừu Trì cùng với hai vạn quân đội trở về Ngĩa Thành trước.

Màn đêm buông xuống, trước phủ thứ sử đèn đuốc sáng trưng, cả thành khắp nơi là ăn mừng tiếng cười nói. Lý Mục giao việc khao quân và bàn giao việc cho Tưởng Thao, mình thì trở về hậu viện từ sớm, sau đó thì không ra ngoài nữa.

Mãi cho đến sau giờ ngọ ngày hôm sau, Tưởng Thao ở tiền đường chờ rất lâu mới chờ được Lý Mục.

Tưởng Thao trình lên một chiếu thư.

Chiếu thư phát ra từ hoàng cung Kiến Khang, Ngự bút ngọc tỷ, đêm qua vừ đến nơi.

Hoàng đế biết được hắn đã đoạt lại được Tây Kinh cho triều đình, mặt rồng rất vui mừng, để tỏ lòng ưu ái, ông ta bố cáo thiên hạ, ra lệnh cho hắn lập tức về triều diện thánh, tiếp nhận sự phong thưởng.

Hết chương 95