Nghĩa Thành hiện giờ có thể xem như một tòa quân bảo.

Nói cách khác, chính là nhân số binh lính trong thành còn lớn hơn nhân số cư dân bình thường. Bởi vì hơn nửa năm nay, lưu dân đến nương nhờ Nghĩa Thành hầu hết những người đàn ông đến tuổi thích hợp đều gia nhập quân đội trở thành binh lính, còn lại những người già yếu, phụ nữ, trẻ em mới định cư thành dân chúng bình thường.

Người Tây Kim tới tấn công thành, vì sự an toàn của người dân, Lý thứ sử đã yêu cầu họ tạm thời di chuyển ra khỏi thành, không để lại một nửa hạt ngũ cốc.

Tin tức này đã được truyền đạt xuống rất nhanh.

Toàn thành ngay lập tức trở nên căng thẳng và được huy động.

Không cần phải nói, bất kể những thứ ăn được, mang đi được thì mang đi hết. Còn những thứ không mang đi được chẳng hạn như những chiếc nồi sứt mẻ và sành sứ sau khi đã định cư ổn định ở thành được vứt ở trong những nhà bỏ hoang thì lấy lên, bàn ghế bị mất chân cũng được tìm được tất cả đều giấu hoặc chôn, không để lại một thứ gì hết.

Khu định cư mà bọn họ sắp đi nằm trong một ngọn núi cách Nghĩa Thành mấy chục dặm. Đêm qua, Lý Mục đã dẫn người đi tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được nơi thích hợp này để ở tạm.

Đây là một thung lũng bằng phẳng trong lòng núi, gần đó có nguồn nước chảy. Bính lính đã chặt cây cùng với cỏ tranh dựng nhiều lán trại đơn giản cho người dân ở bãi đất trống theo địa hình.

Đối mặt với ba vạn quân địch thế tới ào ạt, kế hoạch ứng chiến tạm thời định ra này có thể nói là phù hợp với điều kiện địa phương, tận dụng triệt để những bức tường kiên cố và cao chót vót của của Nghĩa Thành và sự trống trải của bên trong thành.

Lý Mục rất có lòng tin chiến thắng trong trận chiến này.

Nhưng mà hắn càng hiểu rõ hơn, bất kỳ kế hoạch tác chiến nào, dù có hoàn hảo đến đâu và được chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, trước khi có kết quả thì cũng không ai có thể đảm bảo sẽ thắng lợi.

Hắn cũng không thể.

Chiến thuật này chắc chắn là một chiến thuật tài tình và táo bạo.

Một khi thành công, chẳng những có thể làm Nghĩa Thành đứng vững gót chân, uy danh đại chấn, đạt được thắng lợi đầu tiên có ý nghĩa sâu sắc sau khi hắn trở thành thứ sử Nghĩa Thành. Hơn nữa còn có thể giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt về quân nhu và vũ khí.

Nguồn lính không phải là vấn đề lớn, quân số mỗi ngày một tăng, hắn có dự cảm, chỉ cần đánh thắng trận này, về sau chỉ có tốc độ tăng nhanh hơn mà thôi.

Cái khó là nguồn quân nhu và vũ khí.

Nếu trận chiến này giành chiến thắng, sức mạnh của quân đội có thể được cải thiện đáng kể.

Nhưng đồng thời, táo bạo cũng có nghĩa là chấp nhận rủi ro lớn.

A Cúc mang theo nhóm vú già thu dọn xong, Lạc Thần thay sang quần áo bình thường, khi đi ra khỏi cửa lớn phủ thứ sử đã thấy Lý Mục đứng ở cửa, đang nói chuyện với Tôn Phóng Chi, bên cạnh là một đội binh lính Lệ Võ Chiến.

Đứng ở cuối hàng là Cao Hoàn.

Mấy ngày không gặp, cậu em trai có vẻ như đen hơn rất nhiều, mặc trang phục binh lính bình thường. Khí chất con cháu thế gia khi xưa đã không còn sót lại gì ở trên người cậu nữa, nhưng mà ánh mắt sáng ngời sắc bén hơn trước rất nhiều. Nhìn thấy Lạc Thần, ngại quân kỷ mà cậu không gọi lên, chỉ nở nụ cười tươi rói với nàng.

Tôn Phóng Chi vỗ bộ ng ực, dường như đang hứa hẹn bảo đảm gì đó với Lý Mục, nghe âm thanh phía sau thì quay đầu lại, thấy Lạc Thần đi ra thì cười tươi tiến lên, khom người nói:

– Mời phu nhân lên xe ngựa.

Lạc Thần nhìn sang Lý Mục.

Lý Mục đã đi tới, nói:

– A Di, nàng đi Cừu Trì ở mấy ngày nhé. Chờ ở đây xong mọi việc, ta sẽ đi đón nàng về.

Lạc Thần ngớ người ra, ngay sau đó thì hiểu.

Để nàng đi Cừu Trì, dĩ nhiên là bởi vì nơi đó tương đối an toàn. Hơn nữa, điều kiện cũng càng tốt hơn.

Nàng nhìn bãi đất trống bên ngoài cửa lớn phủ thứ sử.

Dân trong thành gần đó dưới sự hỗ trợ của binh lính đang kéo theo con cái của họ mà thu dọn đồ đạc, dáng vẻ rất vội vàng.

Ánh mắt nàng lại rơi xuống trên mặt hắn.

– Lý thứ sử, ngài có thể đánh thắng trận này không ạ?

Nàng hỏi hắn, giọng rõ ràng và trịnh trọng.

Lý Mục sửng sốt.

– Điều này còn phải nói, chắc chắc là thắng rồi.

Tôn Phóng Chi thấy Lý Mục chưa kịp phản ứng, bèn nóng nảy mà giành trả lời thay cho hắn.

Lạc Thần quay sang Tôn Phóng Chi.

– Nếu đã thế, vì sao muội phải đi Cừu Trì ạ? Muội muốn ở lại cùng với mọi người, chờ tin chiến thắng của các huynh.

Lần này đến lượt Tôn Phóng Chi ngớ người, chần chừ nhìn sang Lý Mục.

Lý Mục nhìn vào mắt Lạc Thần, trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự xúc động, một lát sau mới nói:

– Được, vậy nàng hãy chờ ta nhé. Đánh thắng trận này rồi, ta sẽ đi đón nàng về thành.

Lạc Thần cười tươi, quay lại nói với A Cúc:

– Cúc ma ma, chúng ta đi nhà A Ngư trước, dẫn A Ngư đi cùng.

Cao Hoàn lúc trước miễn cưỡng được gia nhập vào đội Lệ Võ Chiến, tuy cậu cũng luôn cố gắng hết mình nhưng đồng đội người nào cũng đều xuất chúng, bình thường trong các buổi luận võ tập luyện, cậu khó tránh khỏi luôn đứng hàng bết bát. Ngày hôm nay được điều động đến đây, vốn dĩ là sẽ cùng đoàn đội hộ tống a tỷ đi Cừu Trì tránh trận chiến. Lúc này cậu đang đứng ở hàng cuối đội ngũ, nhìn theo đoàn người a tỷ rời đi, thấy cấp trên Tôn Phóng Chi cùng đồng đội cũng đang nhìn theo bóng lưng của cô ấy, vẻ mặt xúc động, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy tự hào và kiêu ngạo, nghĩ đây mới là nền nếp gia đình Cao thị mình, sau này mình nhất định phải cố gắng gấp bội, tuyệt đối không thể bôi nhọ tỷ phu cùng với a tỷ được.

…..

Dân chúng trong thành dưới sự trợ giúp của binh lính chỉ trong một ngày đã di dời sạch sẽ, bốn năm ngàn người tất cả đều ra khỏi thành, đặt chân tới thung lũng định cư tạm thời.

Trăm cay ngàn đắng đi tới nơi này, những ngày tháng an ổn chưa được bao lâu thì đột ngột lại biết được người Tây Kim sắp đến tấn công thành trì, đám người mình lại phải ra khỏi thành dời đi vào trong núi. Tuy rằng khi Tưởng Thao sắp xếp chuyện di dời đã luôn nhấn mạnh và nhắc nhở người dân trong thành rằng thứ sử chắc chắn có thể đánh thắng trận này. Sắp xếp cho họ di dời là để đảm bảo an toàn cho họ, họ sẽ mau chóng được trở lại thành, nhưng nhân tâm vẫn khó tránh khỏi hoảng sợ bất an.

Cho đến khi nhìn thấy thứ sử phu nhân cũng xuất hiện cùng đi theo họ đi đến địa điểm định cư tạm thời, thay vì bỏ rơi họ và đến những nơi khác để tránh chiến tranh như họ đã nghĩ trước đây, nhóm dân chúng trong thành bấy giờ mới tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Tưởng Thao, tích cực phối hợp trong mọi việc.

Đến nơi tạm trú trên núi, ổn định chỗ ở xong rồi, nhóm phụ nữ không chịu ngồi yên mà ở chung với nhau, lấy ra máy kéo tiếp tục xe chỉ, người không có máy kéo sợi thì đan giày rơm cho binh lính. Nhóm trẻ nhỏ thì cũng được bố trí vào lán lớp học nửa buổi giống như trước.

Lạc Thần nghỉ tại trong một căn nhà gỗ đổ nát của những thợ săn sau khi rời núi đã bỏ lại.

Tưởng Thao đã nhờ người sửa chữa ngôi nhà gỗ, dọn dẹp xong, nàng đi ra bảo A Ngư và cả cô gái mù bị bệnh kia vào ở cùng.

Khi cô gái mù vừa mới được cứu về, vết thương của cô ấy đã thối rữa, mấy chỗ sâu gần như có thể nhìn thấy xương, sốt cao như lửa, cả người chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Mấy ngày nay, mặc dù tình trạng của cô ấy cuối cùng đã khá hơn nhưng trông vẫn rất yếu.

Lạc Thần cảm thấy vô cùng thương cảm cho cô gái mù được chính mình cứu thoát này, khi đến đây, nghĩ đến mùa hè trong vùng núi nắng mưa thất thường, những cái lều được tạm đó chưa chắc đã che chắn được mưa gió, sợ cô ấy trúng gió gặp mưa ảnh hưởng đến sự hồi phục của mình, vì thế đã đặc biệt sắp xếp cho cô ấy đến căn nhà gỗ của mình, đóng giường cho cô ấy ngủ, còn cho người sắc thuốc đổi thuốc cho cô ấy, chăm nom rất chu đáo và thoả đáng.

Phàn Thành cùng với ba trăm thị vệ đương nhiên cũng ở lại nơi này. Lý Mục còn bố trí một đội binh lính đi theo đội thủ vệ của Phàn Thành, số còn lại tất cả đi theo hắn đi Nghĩa Thành chuẩn bị tác chiến nghênh đón quân địch.

Sau khi ở lại đây, mỗi buổi sáng, Lạc Thần đều không ngủ nướng mà luôn thức dậy đúng giờ, và xuất hiện trước mặt người dân thành trì với nụ cười trên môi. Nàng biết rằng chỉ khi nàng xuất hiện mỗi ngày, mọi người mới cảm thấy nhẹ nhõm yên tâm và bắt đầu một ngày mới tại đây. Mỗi khi có người hỏi thăm tin tức chiến sự, nàng nói với đối phương, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của thứ sử, kêu họ cứ việc yên tâm.

Nàng trấn an người khác như thế, cũng trấn an lòng của hàng ngàn người này, nhưng trong lòng nàng lại không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng thầm kín.

Hôm qua nàng đã nhận được tin, nói rằng ba vạn binh lính Tây Kim đã đến Nghĩa Thành vào ngày hôm kia rồi.

Vừa đến là triển khai tấn công thành trì.

Cả ngày hôm nay, nàng chẳng còn lòng dạ nào làm những việc khác, tâm trí đang hồi hộp chờ đợi tin tức của chiến sự. Nhưng mà tin tức vẫn không hề truyền đến.

Chạng vạng trời lại mưa. Lều trại của thị nữ cùng vú già ở bên cạnh đều bị dột nước, ban đêm muỗi rất độc, Lạc Thần chỉ đơn giản bảo mọi người vào nhà, và làm một chiếc giường lớn cho mọi người ngủ.

Đêm đã khuya, mưa đã tạnh, ánh trăng từ từ nhô lên treo trên đỉnh núi.

Xung quanh góc phòng, hương ngải cứu đuổi muỗi đang cháy, những người đã ngủ thiếp đi đang ngủ ngon lành trên sàn nhà.

Lạc Thần ngủ không yên, nằm trên ván lót được làm tạm thời ở trong góc phòng, trằn trọc rất lâu chậm chạp ngồi dậy, ôm đầu gối nhìn ánh trăng ở bên ngoài cửa sổ, đang lúc thất thần chợt nghe bên cạnh có một giọng nói rất khẽ rất khàn:

– Lý thứ sử chắc chắn sẽ chiến thắng.

Lạc Thần giật mình quay sang, thấy cô gái  mù ngủ ngay ở bên cạnh mình không ngờ đã tỉnh, có lẽ là nghe được động tĩnh thức dậy từ chỗ nàng nên đã lên tiếng. Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe cô ấy chủ động nói, và những gì cô ấy nói là một điều tốt mà nàng muốn nghe.

Tâm trạng của nàng tốt hẳn lên, khẽ khàng hỏi:

– Là tôi đánh thức chị dậy à?

Cô gái mù lắc đầu, cũng khe khẽ đáp:

– Tôi ban ngày ngủ quá nhiều rồi, giờ ngủ không được nữa.

Lạc Thần biết cô ấy đã không còn sốt nữa.

Đã nhiều ngày, mình lo lắng về chiến sự, cộng thêm luôn phải trấn an lòng dân trong thành, cho nên không mấy để ý tới vết thương của cô ấy, bèn hỏi:

– Thương thế của chị thế nào rồi?

– Đã tốt lên nhiều rồi. Đa tạ phu nhân. – Cô gái mù khàn giọng đáp.

Lạc Thần lấy thuốc mỡ vết thương mà bác sĩ quân y để lại từ một cái bọc bên cạnh giường.

– Chỗ tôi còn một lọ này. Chỗ tay chân chị tự bôi đi. Còn ở lưng để tôi bôi cho.

Cô gái mù hơi cứng người lại, sau đó chậm chạp xoay người nằm sấp xuống.

Lạc Thần vén áo cô ấy lên, lộ ra tấm lưng gầy đến cơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn, mượn ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào, dùng đầu ngón tay khều thuốc lên, nhẹ nhàng bôi lên những chỗ vết thương cho cô ấy.

– Nhìn đã đỡ rất nhiều rồi đó. Điều dưỡng thêm một vài ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi. Cũng muộn rồi, tôi đi ngủ đây. Chị cũng đi ngủ đi. Ngày mai tôi kêu A Ngư bôi thuốc cho chị.

Nàng bôi thuốc xong, đưa lại lọ thuốc vào tay cho cô gái mù, nằm trở lại.

Sau khi nằm xuống, nàng không còn trằn trọc như trước nữa, dần dần, đã ngủ thiếp đi.

Bên tai, là tiếng hít thở đều đều rất nhẹ của nàng.

Hơi thở, dường như còn thoảng mùi thơm nhẹ từ tay áo nàng để lại.

Cô gái mù chậm rãi mở mắt ra.

Một đôi mắt tím không phân biệt nam nữ ẩn chứa hai tia cảm xúc sâu xa nơi đáy mắt.

Cô ấy nặng nề nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ nhắn nằm cuộn tròn ở ngay bên cạnh chỉ cần với tay là có thể chạm tới, rất lâu sau mới từ từ nhắm hai mắt lại.

….

Ngày hôm sau, Lạc Thần cuối cùng cũng nhận được chiến báo mới đến từ Nghĩa Thành. Binh lính Tây Kim đuổi tới, đã đụng phải quân đội của Lý Mục ở cánh đồng bát ngát phía bắc ngoài thành. Lấy ba vạn ứng phó với một vạn, mà một nửa trong số một vạn này thậm chí không có vũ khí đàng hoàng, thứ họ đang cầm trên tay chỉ có gậy gỗ.

Khí thế bên Tây Kim to lớn thế nào có thể tưởng tượng, cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, lập tức phát động tấn công mạnh mẽ. Hầu như không gặp phải sự kháng cự đàng hoàng nào, quân của Lý Mục nhanh chóng bị đánh bại, tháo chạy vào trong thành, đóng cổng thành và treo thẻ miễn chiến lên cao.

Binh lính Tây Kim làm sao có thể cho đối phương cơ hội thở phào, thừa thắng xông lên, dựng thang, ném đá, bắn tên, tiếp tục phát động bao vây ác liệt.

Quân coi giữ đầu tường thành Nghĩa Thành rất nhanh đã bị thất thủ, cửa thành bị phá.

Binh lính Lý Mục không địch lại, từ bỏ chống cự, toàn quân chia làm nhiều nhóm và tiến về các cổng còn lại mà bỏ chạy.

Binh lính Tây Kim từ cổng phía Bắc lao vào như thủy triều, truy kích những binh lính Nghĩa Thành đang bỏ chạy trốn. Bên ngoài cửa thành Bắc, cuối cùng chỉ còn lại một đội truy trọng binh được phụng mệnh ở lại.

Bọn họ quan sát tình hình chiến đấu, người Tiên Bi dùng ngôn ngữ Tiên Bi châm biến người Hán vô năng, nhát chết như chuột nhắt, còn thở dài tiếc nuối vì không thể được giết vào trong thành giống như các đồng đội. Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là nghe nói nơi này không lâu trước đây vẫn là một tòa thành chết, nói vậy chắc ở bên trong đó cũng chẳng có thứ gì có thể kiếm trác được. Chờ công phá được thành trì rồi, giết sạch quân và dân trong thành rồi, trả thù xong xuôi, làm cho Hầu Định sợ vãi đái cả quần rồi là cũng có thể rút lui trở về, tiếp tục đi theo hoàng đế của họ đoạt lấy Trường An Tây Kinh hiện đang nằm trong tay người Yết.

Trường An Tây Kinh, Đông Đô Lạc Dương, đây là hoàng thành được xây dựng bởi người Hán qua nhiều thế hệ, mới là những vùng đất giàu có thực sự.

Ngay vào lúc đội binh lính Tây Kim ở đây xoa tay hằm hè, bọn chúng không nghĩ tới, ngay sau khi toàn bộ binh lính tác chiến tràn vào cửa Bắc thành, thì một đội binh lính Nghĩa Thành hơn ngàn người dưới sự dẫn dụ của mấy trăm võ sĩ dũng mãnh giống như những bóng ma từ phía sau chúng bọc đánh lên.

Quân đội Nghĩa Thành đã quét sạch đội truy trọng binh Tây Kim vẫn còn đang cổ vũ cho đồng đội của họ, sau đó mau chóng đóng cửa thành lại, đổ sắt nóng chảy đã chuẩn bị trước, sau đó xếp những tảng đá và khúc gỗ khổng lồ đã chuẩn bị sẵn, bịt kín hoàn toàn lối ra.

Cùng lúc đó, dựa theo kế hoạch đã định ra sẵn, binh lính Nghĩa Thành đã rút lui về các cổng đông, tây và nam khác cũng đều rút lui thuận lợi.

Các cổng thành cũng được làm theo cách tương tự, tất cả đều bị đóng và bịt kín.

Gần ba vạn binh lính Tây Kim cứ như vậy đã bị giam cầm trong thành Nghĩa Thành theo kế hoạch đã định trước của Lý Mục.

Người Tây Kim tỉnh táo lại sau thắng lợi cuồng nhiệt đuổi giết quân địch vào lúc này mới ý thức được thứ mà họ chiếm lĩnh là một tòa thành trống, ngoài tường đổ nhà nát ra thì ngay cả một cái bóng ma cũng không thấy.

Cửa thành để ra ngoài đã bị phá hỏng.

Mà bọn họ đã bị binh lính Nghĩa Thành ở bên ngoài bao vây kín.

Tường thành cao ngất, dù cho họ có dũng khí nhảy xuống, nếu vận số may mắn không bị gãy tay gãy chân thì cái nghênh đón họ cũng là mũi tên như châu chấu vô tình cùng với trận hỏa thế hừng hực của binh lính Nghĩa Thành đang chờ ở bên ngoài.

Người Tây Kim ở trong thành như ruồi nhặng không đầu cả một ngày đi khắp thành trì để rồi phát hiện ra một sự kiện đáng sợ hơn.

Bọn họ không có đồ ăn.

Tìm khắp toàn thành, đừng nói có thể tìm được nửa hạt lương thực có thể ăn, mà ngay cả cỏ dại có thể ăn cũng đã bị thu hoạch chẳng còn một mống.

Người Tây Kim chiếm lĩnh được thành trì bấy giờ mới ý thức được, họ đã bị lừa rồi.

Thành trì mà họ chiếm được đã biến thành cái thùng lớn vây bọn họ vào trong đó như vây một đám kiến, không ra ngoài được.

….

Tin tức về tiến trình của cuộc chiến khiến bầu không khí trong toàn bộ khu định cư tạm thời trở nên phấn khích. Mọi người đều nở nụ cười trên khuôn mặt, những đứa trẻ đọc to và những người phụ nữ thậm chí còn hăng hái hơn trong việc kéo sợi và đóng giày.

Hôm nay, một buổi chiều đầy nắng, yên tĩnh.

Người Tây Kim đã bị nhốt ở trong thành bốn năm ngày rồi.

Nghe nói ngày đầu tiên, rất nhiều binh lính Tây Kim trèo lên đầu tường thành bắn tên vào binh lính của Lý Mục bao vây bên ngoài thành, chửi to, trong thành nổi lên ánh lửa khắp nơi.

Đến bây giờ, có lẽ ngay cả lũ chuột cũng đã bị bắt hết, và còn xảy ra chuyện chém giết lẫn nhau. Không ngừng có binh lính Tây Kim bị đói đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có trèo lên đầu tường thành, cầu xin đầu hàng.

Bọn trẻ nhỏ bị tin tức này k1ch thích, vô cùng hưng phấn, hai ngày nay cơ hồ không muốn đi học, Lạc Thần cũng không ép buộc, hôm nay cho tan học sớm.

Nàng ở trong phòng, vốn định biên soạn một quyển sổ tay đọc viết mới, định sau khi trở về thành sẽ phát cho những học sinh học giỏi xuất sắc, dần dần mệt mỏi rã rời, ngáp một cái, đặt bút xuống, nằm xuống chiếc giường đặt bên cửa sổ, nhắm mắt ngủ một giấc nhỏ.

Khi tỉnh lại, cảm thấy làn gió mát thổi quanh mình, mở mắt ra đã thấy cô gái mù ngồi dưới đất bên cạnh, tay cầm chiếc quạt lắc nhẹ, quạt cho mình.

Cô gái mù đã khỏi bệnh. Những vết thương trên người mưng mủ đến mức có thể nhìn thấy cả xương đã dần lành lặn, nhưng cô ấy không hòa nhập với người khác, lại có vẻ như sợ ánh mặt trời, mặc dù bệnh đã khỏi nhưng cô ấy không bao giờ ra ngoài trong suốt thời gian đó, chỉ mãi ở trong một góc phòng âm u, cúi đầu đưa lưng về phía cửa sổ, hoặc là ngủ, hoặc là lặng lẽ giúp A Ngư bện dây thừng.

Cô ấy là một cô gái mù, Lạc Thần không muốn cô ấy phải làm bất cứ điều gì cho mình cả. Nàng cứu cô ấy, coi như cũng chỉ có thu nhận thêm một người mà thôi. Không ngờ mình ngủ rồi, cô ấy lại chủ động tìm quạt quạt mát cho mình.

Nàng mỉm cười với cô ấy, nói:

– Tay chị mỏi lắm rồi phải không? Chị đi nghỉ ngơi đi, không cần phải quạt cho tôi đâu.

Cô gái mù cúi đầu, nói giọng khàn khàn:

– Tôi không mệt. Mọi  người đều đang làm việc bên ngoài, để tôi quạt cho cô.

Sau khi ăn trưa xong, A Cúc cùng nhóm vú già thị nữ chia tốp năm tốp ba ngồi bên ngoài dưới bóng cây cách đó không xa, bận rộn khâu vá đan dép rơm.

Lạc Thần thấy cô ấy cứ khăng khăng nên không từ chối nữa, ngồi dậy, lại cầm bút lên tiếp tục biên soạn sách.

Trong phòng im ắng, bên tai là tiếng suối róc rách, tiếng chim hót líu lo.

Cô gái mù ngồi bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục quạt gió cho nàng.

Lạc Thần viết thêm được hai trang, đúng vào lúc này bên ngoài có tiếng bước chân tung tăng, A Ngư chạy vào, tay cầm một lá thư, mừng rỡ kêu to:

– Phu nhân ơi, vừa nãy thủ vệ gửi đến ạ, nói là tin tức thứ sử gửi cho phu nhân đó.

Lạc Thần vội buông bút xuống, nhận lấy thư.

A Ngư truyền tin xong lại tung tăng đi ra ngoài.

Đây là thư Lý Mục viết cho nàng. Nói cuộc bao vây thành đã tiến triển thuận lợi. Binh lính Tây Kim có người Tiên Bi cũng có bộ phận người Hán, nhưng đều là những kẻ hung tàn giết người không chớp mắt. Hắn còn phải tiếp tục bao vây thành, cho đến khi phá hủy toàn bộ ý chí của những người đó.

Cuối thư, hắn nói hắn rất nhớ nàng, hỏi nàng có nhớ mình không. Bảo nàng chờ hắn thêm mấy ngày nữa, chờ sự việc xong rồi hắn sẽ tới đón nàng ngay.

Lạc Thần nhìn chăm chú vào mấy hàng chữ này, nhìn rất lâu, khóe môi bất giác nhướng lên, dần dần thất thần.

Cô gái mù đang quạt cũng dừng lại, chậm chạp ngẩng lên.

– Phu nhân, trong thư thứ sử đã nói gì thế? – Cô ấy hỏi.

– Không có gì cả. Chỉ nói mấy ngày nữa là có thể kết thúc cuộc vây thành rồi…

Lạc Thần mỉm cười, nhìn cô gái mù ngồi bên cạnh vừa hỏi mình.

Đột nhiên ánh mắt nàng như bị định trụ.

Thời tiết như thế này nhưng cô gái mù vẫn luôn có thói quen quấn một cái khăn ở cổ. Lúc trước A Ngư có từng tò mò hỏi cô ấy, cô ấy nói mình ngoài mắt bị mù ra thì cổ họng cũng có chứng gió, bởi vì giọng bị khàn nên dù là ngày mùa hè cũng không chịu được gió.

Lạc Thần không hề nghi ngờ gì, dĩ nhiên cũng không để ý nhiều.

Cho đến lúc này, khi cô gái mù ngẩng lên, chiếc khăn trên cổ đúng lúc hơi lỏng, lộ ra yết hầu của mình.

Lạc Thần nhìn thấy hầu kết nhô ra.

Những lúc ở bên Lý Mục, nàng rất thích hôn và cắn quả táo Adam được xác định rõ ràng của hắn – bởi vì phụ nữ không có, vì vậy nó rất hấp dẫn đối với nàng.

Đây là một đặc điểm đặc trưng của nam giới, nàng biết rất rõ.

Đôi mắt nàng rơi từ cổ của cô gái mù xuống khuôn mặt gầy guộc với đôi mắt nhắm nghiền thường cúi xuống mà từ bấy đến nay nàng dường như chưa bao giờ nhìn rõ, một cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên dâng lên trong lòng nàng.

Khuôn mặt này, hình dáng này…

Dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng mà nhất thời lại không thể nghĩ ra được.

Trong lòng nàng đột nhiên trào lên một dự cảm xấu. Thấy cô gái mù này lại cúi đầu xuống, tiếp tục quạt gió cho mình, liền không nhìn cô ta nữa, mặt không lộ biểu cảm như là không có việc gì tiếp tục cúi xuống viết.

Một lát sau, viết xong một tờ, nàng đặt bút xuống đứng lên, mỉm cười nói:

– Chị đi nghỉ ngơi đi, tôi đi xem họ may vá đến đâu rồi.

Nàng đi ra ngoài đi, tiến về phía trước, dần dần bước nhanh hơn.

Nàng gọi Phàn Thành tới.

Phàn Thành mang theo thị vệ đi theo nàng trở lại nhà gỗ, lúc đẩy cửa ra, Lạc Thần bị cảnh tượng trước mặt mà hoảng sợ.

Cô gái mù vẫn ngồi dưới đất, nhưng trong tay lại có thêm một thanh chủy thủ, chủy thủ đang kề vào cổ A Ngư.

Lần này cô gái mù cũng không hề nhắm mắt.

Từ từ ngẩng lên, mở mắt ra, lộ ra đôi mắt màu tím khó có thể quên mà Lạc Thần từng gặp một lần.

– Mộ Dung Thế!

Lạc Thần hoảng hốt kêu to.

Mặc dù người trước mặt nàng vẫn mặc quần áo phụ nữ, một khuôn mặt khác một trời một vực với dung mạo mỹ lệ tuyệt đẹp ở trong trí nhớ của Lạc Thần, nhưng mà đôi mắt này cùng với vẻ lạnh lẽo âm u toát ra trong mắt, ánh mắt tựa như một người không có tình cảm, nàng vừa thấy là nhận ra ngay.

Mộ Dung Thế nhìn Lạc Thần, khóe môi cử động, cười như không cười:

– Là ta.

Gã đưa tay lên lau, những thứ giống như bùn trên mặt lần lượt được xoa đi, lộ ra một khuôn mặt nguyên bản.

Khuôn mặt trước mặt xanh xao tái nhợt, hai gò má hóp lại, gần như không còn hình dáng gì nữa, cho dù cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài thì nhìn cũng rất khác với dung mạo tuấn tú đẹp đẽ đến kỳ lạ mà Lạc Thần từng gặp ở buổi Khúc thủy lưu thương ngày đó. Gần như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Nếu không phải vừa rồi nàng nghi hoặc muốn dẫn người tới kiểm chứng xem là chuyện gì xảy ra, nàng làm sao có thể ngờ rằng Mộ Dung Thế, người Tiên Bi mà nàng cho rằng hiện tại vẫn đang ở Kiến Khang không ngờ lại dùng phương thức này xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng cứu về một con sói hoang dã nguy hiểm. Cùng ăn, thậm chí cùng ngủ, và ở bên nhau mười ngày như thế này.

Lạc Thần sắc mặt hoảng sợ cực độ, tim đập loạn lên.

Nhưng vào lúc này nàng cũng không kịp nghĩ nhiều.

Nàng nhìn A Ngư đang bị Mộ Dung Thế khống chế.

Cô bé đang khóc, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, nước mắt rơi lã chã.

– Mộ Dung Thế, lúc ngươi ở vùng đất hoang ngoài thành sắp chết, là A Ngư đã phát hiện ra ngươi và cứu ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn là người thì không được đối xử với em ấy như thế. Ngươi mau buông em ấy ra.

A Ngư nghe thấy tên của mình thì ra sức giãy giụa.

Phàn Thành giận giữ lập tức sai người bao vây lấy, rút kiếm gầm lên:

– Mau thả cô bé ra.

Mộ Dung Thế mặt mày lạnh tanh, năm ngón tay chợt siết chặt, giống như ưng trảo bóp lấy cổ cô bé.

A Ngư đột nhiên không thở nổi, dưới năm ngón tay của gã nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở.

Mộ Dung Thế lạnh lùng nhìn Lạc Thần:

– Người của cô mà bước tới một bước, ta sẽ bẻ gãy cổ cô bé ngay.

Hết chương 87