Khi trời tối, Lý Mục trở về phủ thứ sử.

Lạc Thần vui vẻ chạy đến trong viện đón hắn.

Không có vú già thị nữ theo cùng.

Lý Mục liền cúi xuống ghé sát tới.

Lạc Thần vừa mới tắm xong, cả người mát rười rượi, không có chút mồ hôi nào. Khi hắn ghé sát tới gần nàng liền ngửi thấy được mùi mồ hôi bèn bịt mũi lại, làm vẻ mặt chán ghét hắn đầy đáng yêu, trốn tránh hắn.

Lý Mục cười cười, ép sát tới gần hôn nhanh một cái lên má nàng.

Lạc Thần đánh hắn một cái, đẩy hắn đi tắm, mình cũng đi theo.

Như thường lệ, nàng xắn tay áo đứng trên tảng đá, xối nước lên lưng hắn, lấy tay xoa tắm cho hắn, nói:

– Lang quân, chàng không biết đâu, hôm nay a tỷ của thiếp phái người đến đây tặng cho thiếp vài thứ. Ngoài đồ ăn quần áo ra còn có một rương lớn vàng bạc châu báu. Thiếp định là những thứ khác thì nhận còn cái rương kia thì cho người mang về, nhưng nghĩ nghĩ, a tỷ đã đưa đến tận đây rồi, vậy thì giữ lại vậy. Về sau này sẽ càng ngày càng có nhiều trẻ con hơn, việc quản lý trường học, phân phát điểm tâm, rồi còn chế tạo máy kéo sợi máy dệt, còn có nhu cầu về đay, bông, huy động phụ nữ xe chỉ dệt vải may quần áo, làm giày cho binh lính nữa…

– Trước kia thiếp không biết gì cả, giờ biết rồi bản thân rất muốn mình làm chút việc gì đó, hơn nữa bất cứ việc gì cũng đều phải cần tiền.

Lúc chạng vạng Lý Mục về thành, khi vào thành đã biết được tin tức Cao Ung Dung phái người đến đây từ chỗ binh lính thủ vệ. Hắn nghe nàng đứng sau lưng trò chuyện liên miên với mình, từ từ quay đầu lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú đang mang theo nụ cười đó, khẽ mỉm cười.

– Dạy đám trẻ nhỏ đọc sách viết chữ, ta thấy nàng cũng đủ bận rộn. Không cần làm những việc khác nữa. Đồ quân nhu ta sẽ nghĩ cách giải quyết, nàng cũng đừng quá lo lắng.

Hắn không đề cập tới còn tốt, đề cập tới rồi, Lạc Thần lập tức véo mạnh vào lưng hắn.

– Chàng còn nói! Chàng tưởng thiếp không biết à, lúc trước chính chàng kêu Tưởng Thao ôm hết mọi việc, không cho thiếp làm gì cả.

– Bản thân chàng thì bận rộn, thế mà kêu thiếp ngày nào cũng ngồi ngây ở trong phòng chờ chàng về hả?

Lý Mục không khỏi thấy áy náy.

Không chỉ vì mình đã nửa dỗ dành nửa ép buộc nàng ở lại, hơn nữa không thể khiến nàng có sống cuộc sống cẩm y ngọc thực như trước. Nhiều hơn nữa là bởi vì hiện tại hắn có rất nhiều việc phải làm, quả thật như nàng phàn nàn, từ khi ở lại đến giờ, hắn hầu như không ở bên nàng cả ngày.

Nàng không những không trách mà còn chủ động hỗ trợ hắn rất nhiều việc.

– Được rồi.

Nàng lại mỉm cười lộ lúm đồng tiền, rất rộng lượng mà xua tay với hắn.

– Thiếp biết chàng rất bận, không có ý trách chàng đâu. Thiếp chỉ muốn mình có chút việc để làm thôi, chàng không được ngăn cản nữa đó. Thiếp sẽ không làm mình mệt đâu. Đúng rồi, chàng tắm mau lên rồi vào nhà đọc thư của a tỷ.

Lý Mục yên lặng, tắm rửa nhanh chóng rồi theo nàng đi về phòng.

Trong phòng thắp đèn.

Lý Mục nhìn nàng đưa cho hắn một lá thư.

Hắn nhận lấy, đọc rất nhanh.

Hai ánh mắt vẫn rơi vào hàng chữ trên tờ giấy viết thư trong tay.

Trong đầu, cảnh tượng cuối cùng trong kiếp trước chợt hiện lại.

Người chiến binh mặc khôi giáp dù là thanh kiếm sắc bén nhất trên đời này cũng không thể đâm thủng nhưng lại dễ dàng bị đánh bại bởi một chén rượu độc thấu ruột được bọc trong hương thơm của một người phụ nữ xinh đẹp.

Trong cơn đau rát dữ dội từng khúc ruột như bị đứt rời, hắn ngã xuống dưới đất, nhìn nàng bị Lục Hoán Chi mang theo rời đi.

Hắn làm sao cam tâm để nàng bỏ lại mình như vậy.

Khi nàng loạng choạng đi ngang qua người mình, hắn đã vươn tay túm chặt lấy cổ chân nàng, không cho nàng rời đi.

Lúc đó, nàng quay mặt lại, nhìn hắn gục xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt.

Nỗi buồn và sự tuyệt vọng trong mắt nàng, sự bất lực không thể chống lại bàn tay khổng lồ của số phận, cho đến giờ phút này hắn vẫn nhớ rõ.

Mà người thao túng đằng sau tất cả, hiện giờ lại là người đã viết bức thư này.

Bức thư đầy sự quan tâm và yêu thương. Thoạt nhìn thì có vẻ khiêm tốn, bày tỏ tình cảm bình dị gần gũi nhưng trên thực tế, từ câu nói chữ viết đâu đâu cũng tồn tại kiểu cách tiếp cận của địa vị tôn quý và thấp kém thực tế mà chỉ có kẻ thượng vị mới có.

……

Lý Mục nhớ rõ kiếp trước, trận chiến Giang Bắc giữa Đại Ngu cùng với Bắc Hạ, từ sau khi bùng nổ, nó không phải chỉ diễn ra trong vài tháng rồi chiến thắng như ở kiếp này. Mà là sau hơn một năm liên tục giằng co, Nam Triều mới dựa vào một trận quyết chiến cuối cùng lấy thắng lợi để chấm dứt.

Về sau lại tung hoành phương Bắc, trở thành đối thủ lớn nhất trong kế hoạch Bắc phạt cuối cùng của hắn, Mộ Dung Thế người Tiên Bi, lúc này, hẳn là vừa mới chạy thoát từ Bắc Hạ bắt đầu kế hoạch báo thù rửa hận gã.

Mà Lạc Thần vừa mới gả cho Lục Giản Chi không lâu, Cao gia cùng với Lục gia đang trong thời kỳ ngọt ngào của mối quan hệ của họ.

Hưng Bình Đế thực sự sẽ chết, nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của ông ta là cái chết ngoài ý muốn của thái tử. Có lẽ chính là vào khoảng thời gian này, vào một đêm nọ, hoàng tử bị một cung nhân chùm chăn chết ngạt khi đang ngủ. Nghe nói rằng bởi về đêm hôm trước, cung nhân kia chọc giận thái tử, thái tử nói rằng ngày hôm sau sẽ giế t chết gã. Cung nhân kia quá sợ hãi, ngay ban đêm đã giế t chết thái tử, sau đó vì sợ tội mà treo cổ tự sát.

Mà hoàng đế trong hơn một năm Cao Kiệu rời Kiến Khang để chỉ huy trận chiến, không bị ai quản thúc đã chắm chìm trong tửu sắc, dùng lại ngũ thạch tán, cơ thể vốn đã bị đào rỗng bởi vì nghe được tin dữ mà bệnh tật phát tác, không lâu sau thì chết.

Giấc mộng muốn mượn Thái Tử thượng vị để thay thế Cao thị cầm quyền của Hứa thị đã hoàn toàn thất bại.

Đã không có Thái Tử, Đông Dương Vương dựa vào huyết thống cùng danh vọng thê tộc Cao thị dưới sự tiến cử của Tân An vương Tiêu Đạo Thừa và triều thần mà đã thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế.

Đây là kiếp trước của Lý Mục.

Ở kiếp này, bởi vì xuất thế ngang trời của hắn đã làm tiến trình của trận đại chiến Giang Bắc bị thay đổi.

Kế đó, hắn mạnh mẽ cưới Lạc Thần, rời khỏi Kiến Khang, một mình đi đến nơi này, quyết định đi trên con đường có thể mau chóng có được quyền lực có thể cho phép hắn nắm giữ quyền có tiếng nói càng sớm càng tốt.

Mà ở Đài Thành Kiến Khang mọi thứ ở đó dường như đều được sắp đặt trước – hoặc là nói, hắn không phải là thần. Hắn biết điều đó, nhưng lại không thể làm bất cứ điều gì mình muốn và để mọi thứ diễn ra theo ý mình.

Từ sâu trong nội tâm mà nói, hắn không hy vọng nhìn cục diện Đông Dương Vương đăng cơ này. Nhưng dường như có một thế lực vô hình đang thao túng, có lẽ, đây là vận mệnh. Kiếp này, ngoại trừ Lạc Thần sớm trở thành vợ của hắn thì mọi thứ như được định sẵn tất cả mọi thứ ở Đài Thành, đều theo đường vòng rồi lại trở về hình dạng ban đầu mà hắn biết.

Muốn thượng vị, vẫn có thể lên được.

Mà kẻ kiếp trước đã lợi dụng sự thiện lương sự hấp dẫn của nàng đối với hắn đã giế t chết hắn cùng với giấc mộng thượng vị chưa thể thực hiện được của hắn, ngày hôm nay lại dùng phương thức thân thiết này lại ở giữa hắn và nàng lại một lần nữa lên sân khấu.

……

Sau khi đưa thư cho hắn xong, Lạc Thần vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của hắn.

Nàng thầm chờ đợi cảm xúc vui vẻ của hắn khi đọc xong bức thư của a tỷ.

Nhưng mà không hề có.

Ánh mắt hắn luôn dừng rơi ở lá thư trong tay, như là đang xem, lại như đang phiêu lãng đâu đó. Ánh mắt u ám ngừng trệ, trong mắt thậm chí dường như còn có một tia âm u lạnh lẽo.

Do dự một hồi, áp chế cảm giác bất an mơ hồ trong lòng xuống, nàng cẩn thận nhìn hắn, đưa tay ra giật nhẹ ống tay áo của hắn.

– Lang quân ơi, chàng không vui phải không? Chàng đang nghĩ gì đó?

Lý Mục bị âm thanh bên tai gọi hồn về.

Hắn ngước mắt lên, thấy ánh mắt nàng đang nhìn mình, vẻ mặt bất an thì lập tức hoàn hồn, bèn lắc đầu, trả lá thư lại cho nàng.

– Không có gì. – Hắn nói. – Ta chỉ đang bất ngờ a tỷ lại nhanh như vậy đã viết thư cho nàng rồi.

Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm, tự cười bản thân vừa rồi nhìn nhầm. Nhận được thư của a tỷ, làm sao lang quân lại không vui cho được?

– Lang quân ơi chàng xem. – Nàng chỉ vào câu nói ở cuối thư, – A tỷ bảo thiếp chuyển lời với chàng. Sau này, nếu có họ ủng hộ, những chuyện chàng cần làm sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Lý Mục nhìn khuôn mặt nhỏ háo hức của nàng, khẽ mỉm cười.

– Lang quân, chàng tin thiếp đi. A tỷ thật sự tốt với thiếp lắm đó. Khi còn nhỏ, tỷ ấy vì cứu thiếp mà đã bị ong rừng đốt, suýt nữa bỏ mạng…

Từ trực giác, Lạc Thần cảm giác được hắn dường như không hề có ý định tiếp cận đường tỷ của mình – cũng là tân hoàng hậu đương triều. Điều này làm cho nàng cảm thấy thất bại. Nàng rất muốn thuyết phục hắn, cho hắn biết a tỷ là người tốt như thế nào.

Đột nhiên, nàng lại nghĩ đến câu chuyện cũ mà hắn đã kể cho nàng nghe về quá khứ khi họ gặp nhau khi còn trẻ, đôi mắt nàng sáng lên.

– Lang quân, hồi trước chàng nói là thiếp cứu chàng. Nhưng chàng quên rồi ư, người sau đó lên tiếng nói chuyện chính là a tỷ đó. Nếu tỷ ấy không phải người tốt thì làm sao mà khi nghe thiếp nói xong thì lại quay lại cứu chàng chứ?

Lý Mục nhìn chăm chú vào nàng, lại cười.

– Đúng là ta còn nợ hoàng hậu một ân tình lớn. Sau này ta sẽ trả lại cho chị ta. – Hắn nói

Nói xong, hắn dường như không muốn tiếp tục đề tài này với nàng nữa, sờ sờ bụng.

– Ta đói rồi A Di ơi.

Lạc Thần không thể làm gì khác hơn là dừng đề tài này lại, cất thư của đường tỷ di, gọi người chuẩn bị cơm nước.

Dùng cơm xong, hắn lại cùng Lạc Thần đi ra đằng trước.

Hắn cùng Tưởng Thao nghị sự rất nhiều việc. Cách tấm bình phong, Lạc Thần ngồi trên một cái sập do hắn đặc biệt chuẩn bị cho nàng, có cả ngọn đèn dầu, viết một bức thư trả lời cho người mang về cho đường tỷ.

Thư viết xong, hắn với Tưởng Thao vẫn chưa nói chuyện xong.

Họ đang thảo luận về các tin tức khác nhau về cuộc tấn công của người Tây Kim vào Trường An Tây Kinh.

Binh lực của Cốc Hội Long người Tiên Bi, sách lược quen dụng binh của ông ta, lộ tuyến tiến lên, phân bố binh chuẩn quân đội, cung ứng quân nhu cùng lương thảo… Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nghe rất buồn tẻ.

Lạc Thần dần dần mệt rã rời, ngả người xuống sập, bất giác ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy phát hiện Tưởng Thao đã đi rồi.

Hẳn là đã khuya. Bên ngoài đen như mực.

Hắn cúi xuống bế nàng từ trên sập lên, đi ra ngoài.

Lạc Thần ngủ tay chân mềm như bông, còn chưa tỉnh hẳn, không muốn đi lại.

Dù sao để tiết kiệm nhiên liệu, sau khi trời tối, ngoại trừ một số nơi cần thiết, trong phủ thứ sử không thắp đèn, cũng không sợ bị nhìn thấy, liền khép hờ mắt dựa vào lồ ng ngực hắn, mặc hắn bế mình đi.

Trở về phòng, hắn nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường.

Sau một hồi tiếng cởi qu@n áo sột soạt, hắn leo lên giường, bò đến bên nàng, nằm xuống duỗi tay ra và ôm lấy nàng.

Trong bóng tối, hắn lặng lẽ hôn và vuốt v e nàng, một lúc sau, hắn đè nàng xuống.

Lạc Thần vẫn còn đang mơ màng, như là đang vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ trước đó, chưa tỉnh lại hoàn toàn.

Nàng nửa nhắm nửa mở, mặc cho hắn tận hưởng cơ thể mình.

Xong xuôi, hắn thắp đèn, tách mở hai chân nàng ra, dịu dàng lau sạch sẽ cho nàng. Lần nào hắn cũng đều như vậy. Lạc Thần ban đầu rất thẹn thùng, nhưng rồi dần dần cũng thành thói quen, để mặc hắn. Nàng cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái, mặc cho hắn làm gì mình cũng được, ngáp một cái, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say ngọt ngào.

Tỉnh lại lần nữa, hẳn là đã nửa đêm về sáng. Trên giường chỉ có mình nàng, không thấy hắn đâu cả.

Lạc Thần xoa đôi mắt nhập nhèm, bò dậy, khoác áo đi xuống tìm hắn.

Khi ra đến ngoài, nhìn thấy hắn đang ở đình viện.

Hắn đưa lưng về phía này, ngồi trên thềm đá trước thạch đình mà nàng đã sửa chữa, trong tay cầm một thanh kiếm.

Kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm thẳng tắp sáng hàn quang.

Hắn lau lưỡi kiếm liên tục bằng một miếng nỉ mài mòn, động tác cực kỳ cẩn thận.

Mài một lát, hắn liền dừng lại, lấy kiếm đối nguyệt, chậm rãi chuyển động thân kiếm, lấy nguyệt hoa thử độ sắc của lưỡi kiếm.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng trong.

Nơi lưỡi kiếm được phản chiếu loé lên kiếm mang màu xanh lục như huyền băng.

Hàn ý lạnh lẽo bao trùm lấy.

Lạc Thần sửng sốt, há miệng muốn gọi hắn, nhưng mà âm thanh kẹt trong cổ họng, bước chân cũng dừng lại.

Quả thực cảm thấy bất ngờ.

Đêm khuya như thế, hắn không ngủ được, một mình chạy đến trong viện mài kiếm dưới trăng ư?

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn quay đầu lại, nhìn thấy nàng, thu kiếm cho vào trong vỏ.

Lạc Thần cuối cùng cũng đi về phía bóng dáng đó, dừng lại trước mặt hắn, nhìn hắn.

Hắn vẫn ngồi tại chỗ, cũng không đứng dậy.

Chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giang hai tay ra với nàng.

Lạc Thần đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.

Hắn như vậy mới là dáng vẻ nàng quen thuộc. Nàng ngồi lên trên đùi hắn, dán thân thể mềm mại ấm áp mà hắn thích vào trong lòng hắn, để hắn ôm lấy nàng.

– Chàng sao vậy? Chàng có tâm sự ạ?

Nàng ngẩng lên hỏi hắn.

– A Di ơi, sau này, nếu có một ngày a tỷ nàng muốn giết ta, nàng sẽ như thế nào?

Hắn yên lặng một lát rồi hỏi.

Lạc Thần thảng thốt:

– A tỷ là người tốt lắm. Thiếp nói với chàng rồi còn gì? Đang yên lành sao tỷ ấy lại muốn giết chàng cơ chứ?

– Con người rồi sẽ thay đổi. A tỷ nàng làm hoàng hậu, biết đâu trong tương lai suy nghĩ sẽ thay đổi thì sao.

Lý Mục hơi cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp đơn thuần dưới ánh trăng này.

– Lại ví dụ như nàng, hiện giờ nàng nói nàng rất yêu ta, bằng lòng ở lại bên ta. Nhưng tương lai, biết đâu nàng sẽ thay đổi, không cần ta nữa.

Lạc Thần vội vàng lắc đầu.

– Thiếp sẽ không đâu. Chàng đừng nghĩ sai về thiếp.

Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên những gì nhìn thấy khi nàng đến thăm đứa trẻ sơ sinh vài ngày trước. Còn chưa đầy tháng, nằm ở trong lòng mẫu thân, nhìn đáng yêu vô cùng.

– Lang quân ơi, chàng có muốn A Di sinh cho chàng một đứa con không?

Có lẽ là để chứng minh hắn nghĩ sai rồi, nàng buột miệng thốt ra. Nói xong, nàng lại hết sức thẹn thùng, mặt đỏ lên, hai tay bưng kín mặt không dám nhìn vào mắt hắn. Nàng biết, mỗi một lần hắn đều cẩn thận vệ sinh sạch sẽ cho nàng, có lẽ là không muốn nàng sinh con cho hắn.

Vốn là nàng căn bản chưa từng nghĩ tới cái này. Chỉ cần hắn yêu nàng, nàng với hắn ở bên nhau, ngủ cùng nhau, nàng đã thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.

Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con

Huống chi, ngày ấy nàng cũng bị tình trạng người phụ nữ kia sinh con làm cho có chút hoảng sợ.

Nhưng mà vào lúc này, không biết vì sao, nghĩ đến hắn chỉ ngủ với nàng mà lại không cho nàng sinh con cho hắn, bỗng nhiên thấy ấm ức.

Tưởng tượng có một đứa bé nhỏ xíu vừa giống mình lại giống Lý Mục, trong lòng nàng lại có chút mong đợi.

Ôi! Cũng không biết mình bị điên cái gì mà lại sao lại yêu huynh ấy nhiều đến như thế.

Đến mức muốn sinh con cho huynh ấy…

Nàng buông hai tay che mặt ra, ngửa mặt lên nhìn hắn.

– Lang quân ơi, thiếp muốn sinh con cho chàng.

Nàng lấy hết dũng khí nói lại một lần nữa, sau đó cắn môi nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

– Bây giờ còn chưa được.

Hắn hôn lên chiếc mũi xinh của nàng.

– Nàng còn quá nhỏ, bản thân mình trông chả khác gì một đứa trẻ rồi. Đi theo ta nàng đã phải chịu nhiều thiệt thòi, ta không nỡ để nàng phải chịu khổ như vậy một lần nữa.

– Hơn nữa, ta còn chưa lấy được Tây Kinh cho nàng đâu.

Trong lòng Lạc Thần thấy ngọt ngào vô kể, đưa hai tay lên quàng lấy cổ hắn.

– Lang quân, chàng không ngủ được, có phải lo lắng sau này chàng công cao lấn chủ, làm cho a tỷ kiêng kỵ, muốn giết huynh có phải không?

– A tỷ không phải hạng người như vậy đâu. Mà nếu như có một ngày như vậy, chàng đừng sợ. Chỉ cần có thiếp ở đây, thiếp sẽ bảo vệ chàng, không cho phép a tỷ làm tổn hại đến một sợi tóc của chàng.

Âm thanh mềm mại dịu dàng, nói ra lời thề trịnh trọng như thế, nghe rất ngây thơ nhưng lại khiến người ta vô cùng cảm động.

Nhưng nàng không biết là, khiến hắn lo được lo mất, trằn trọc khó ngủ, không phải là a tỷ nàng muốn giết hắn.

– A Di ơi, tương lai nàng sẽ không bỏ ta, không rời xa ta chứ?

Lý Mục nhìn cô gái nhỏ ở trong ngực mình đăm đăm, hỏi.

Lạc Thần gật đầu, ghé sát lại hôn lên chiếc cằm rắn chắc đẹp đẽ và kiên nghị của hắn.

– A Di sẽ không bao giờ rời xa lang quân đâu.

Lý Mục cười:

– Ta nhớ rồi.

– A Di, nàng cũng phải nhớ những lời tối này nàng nói đó, đừng bao giờ phụ ta.

Hắn bế nàng lên, đứng lên khỏi thềm đá đi vào bên trong.

Hết chương 83