Cách một lớp y phục hắn vẫn cảm nhận được sự dao động của mình khi làn da của nàng dán sát vào mình. Giữ nàng ở lại bên mình là do h@m muốn tự nhiên của đàn ông thôi thúc. Nhưng mà lý trí vẫn thúc đẩy Lý Mục nhanh chóng đưa ra quyết định đưa nàng quay về Kiến Khang.

Nguyên nhân thì có rất nhiều.

Trong lòng nàng vẫn còn có khúc mắc với hắn, dao động không chừng.

Nơi này điều kiện cực kỳ gian khổ.

Đặc biệt là sau trận đánh bất ngờ trải qua đêm hôm qua, quyết định này của hắn càng thêm kiên định hơn.

Thế nhưng vào giây phút này, lý trí của hắn đột nhiên biến mất. Người thơm mềm mại nhào vào trong ngực, đôi mắt bị cảnh sắc sống động hương diễm trước mắt làm cho đỏ lên. Lý Mục chỉ thấy máu nóng trong người cuồn cuộn trào dâng, không thể nào nhẫn nhịn được, chỉ muốn có được nàng. Hắn không những không buông nàng ra mà ngược lại còn siết chặt tay, ngăn cho cô gái nhỏ ở trong ngực mình đang muỗn giãy ra.

Lạc Thần còn chưa kịp phản ứng đã thấy phía sau chợt ạnh, cả người đã bị hắn đè lên trên tường.

– Á…Huynh làm gì thế? Huynh mau thả muội ra!

Nàng vừa hoảng vừa khẩn trương, ra sức đẩy hắn, đấm hắn, còn ngửa mặt lên đụng hắn.

Hắn không rên lấy một tiếng.

Đụng đầu rất mạnh.

Trong góc nhà tối om, phía sau tấm màn ướt, Lạc Thần không còn sức để giãy giụa nữa. Hai cái chân trắng nõn đang đá lung tung dần dần rơi xuống, cuối cùng yếu ớt treo ở hai bên eo cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp. Quỳnh Thu cùng với mấy thị nữ khác còn đang buồn ngủ bị tiếng hét chói tai của Lạc Thần cùng với tiếng động của cánh cửa bị phá làm cho bừng tỉnh, vội vàng chạy tới.

Cánh cửa đổ dưới đất.

Chiếc bàn bị lật nghiêng.

Trong phòng đèn vẫn sáng, nhưng lại không thấy người đâu cả. Chỉ có một chút động tĩnh ở đằng sau bức màn ẩm ướt ở góc phòng.

– Tiểu nương tử ơi, cô có ổn không ạ?

Quỳnh Thụ gọi lên, hoang mang hoảng sợ chạy về phía góc phòng kia, chợt nghe phía sau bức màn có tiếng đáp của một người đàn ông:

– Không có chuyện gì đâu. Phu nhân vừa rồi chỉ bị con chuột làm hoảng sợ rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.

Là giọng của Lý lang quân.

Quỳnh Thụ do dự.

– Các em đi đi. Ta thật sự không sao…Huynh ấy…vừa rồi đuổi con chuột giúp ta thôi.

Một lát sau, một giọng nói của một cô gái từ sau bức màn truyền ra.

Mềm mại, mang theo âm rung, hơi thở không ổn định.

Quỳnh Thư lớn tuổi hơn, sắc mặt hơi nóng lên, vội vàng nháy mắt với những người khác, nhấc cửa cùng bàn trên mặt đất lên rồi lui ra ngoài.

Đằng sau bức màn, Lý Mục cúi xuống thấy hai cánh tay ngọc mềm mại của nàng quấn trên cổ mình, mái tóc đen yếu ớt tựa vào ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, thân thể bất động, thì hít một hơi thật dài, cuối cùng cũng đè nén được d*c vọng còn đang quay cuồng xuống lại bế nàng lên quấn một mảnh quần áo quanh người nàng, từ sau tấm rèm bước ra đặt nàng xuống giường, đắp chăn cho nàng.

Nàng vừa rồi bị giật mình hoảng sợ, chân không giẫm trên mặt đất, lòng bàn chân dính đầy bùn đất. Lý Mục lấy khăn ngồi bên giường vừa lau chân cho nàng vừa nói:

– Ta vừa trở về là muốn nói với nàng một chuyện. Rất có khả năng đêm nay ở phụ cận cửa thành sẽ không được yên bình. Tối hôm qua nàng vừa gặp chuyện còn sợ hãi, ta sợ nàng lại bị sợ một lần nữa nên mới trở về để báo trước cho nàng biết. Nếu như nàng có nghe được động tĩnh gì thì đừng sợ, ta đã bố trí xong hết cả rồi, sẽ không có việc gì đâu.

Lạc Thần ban đầu vừa xấu hổ vừa tức giận, ngực vẫn còn nhói đau, không phân biệt được nhịp tim là gì, cả người còn đang choáng váng, sau khi bị hắn ôm đến bên giường thì nhắm tịt mắt lại, đột nhiên nghe hắn nói như vậy dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc ở sau bức màn thì không khỏi thấy kinh ngạc

Nàng từ từ mở đôi mắt ngập nước ra:

– Là có liên quan đến người Yết mà tối hôm qua tập kích chúng ta à?

Lý Mục gật đầu.

Lau khô chân nàng xong thì lại đổi sang chân khác, tiếp tục nói:

– Người mà bị ta bắt đêm hôm qua tên là Hầu Ly, là trưởng tử của Cừu Trì Hầu thị gần đó. Tính lộ trình thì người của Hầu thị chắc chắn tối nay sẽ tới. Ta sẽ đích thân đi lên thành lâu để gác đêm. Tối nay đành phải có lỗi với nàng để nàng phải tạm thời ngủ qua đêm như này. Ngày mai ta sẽ gọi người tới sửa chữa lại cửa nẻo và nhà cửa, lấp kín các lỗ chuột lại.

Hắn lau sạch hai chân cho nàng xong nhét trở vào trong chăn.

– Nàng ngủ đi. Ta đi trước. Ta sẽ gọi Quỳnh Thụ đến hầu ngủ với nàng.

Hắn nhìn nàng một lúc lại nhích lại gần, kéo chiếc chăn bị trượt xuống lên che kín bả vai bị lộ ra ngoài của nàng, sau đó đứng lên buông màn xuống.

Lạc Thần rúc ở trong chăn, cách tấm màn nhìn bóng dáng của hắn đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc Quỳnh Thụ đi vào.

Lại là một đêm trằn trọc khó ngủ.

Trước nửa đêm, Lạc Thần nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, không hề buồn ngủ, cho tới khi gần sáng cả người dần dần mệt mỏi, khi đang cực kỳ buồn ngủ thì đột nhiên nghe được phía đông thành thoáng như có tiếng trống đánh và tiếng reo hò của binh lính phát ra.

Nghĩa Thành hiện giờ vẫn là tòa thành trống như cũ. Một tòa thành trì có phạm vi hơn mười dặm cư dân tính cả binh lính của Lý Mục cộng lại cũng chỉ có hai đến ba nghìn người. Vì vậy, thành trì về đêm vô cùng yên tĩnh, tuy rằng phủ thứ sử cách cửa thành phía đông khá xa nhưng mà động tĩnh như thế vẫn có thể nghe được.

Tuy rằng đã được Lý Mục thông báo trước, nhưng Lạc Thần làm sao có thể yên lòng mà ngủ đây? Nàng vừa nghe được những âm thanh đó thì lập tức bật dậy, chạy ra trèo lên trên đài quan sát trong phủ Thứ sử, đứng ở trên đó nhìn về phương hướng cửa thành đông phía xa.

Ở hướng đó, những ánh lửa đỏ lờ mờ xuất hiện trên bầu trời đêm đen kịt.

Tiếng trống đánh tiếng reo hò ngắt quãng.

Lạc Thần vô cùng lo lắng, bị Quỳnh Thụ khuyên trở về phòng rồi nhưng cả người vẫn đứng ngồi không yên, bèn thắp nến ngồi chờ đến tận bình minh.

Khi trời vừa hửng sáng, động tĩnh hướng cổng thành cuối cùng mới dừng lại.

Cao Hoàn nửa đêm về sáng bởi bị cơn đau ở vết thương làm cho tỉnh lại, cũng nghe được những âm thanh bất thường ở hướng cổng thành kia. Bản thân cậu không thể xuống giường đi lại, bèn gọi một tùy tùng của mình đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, sau đó mới biết được tối hôm qua Hầu thị xuất động năm nghìn người tới công thành, đánh đến nửa đêm bởi vì không tấn công được thành trì mà vào lúc bình binh đã rút lui mấy dặm rồi.

Nguy cơ thành trì bị tấn công tạm thời đã được giải trừ.

……

Phía trên cửa thành, binh lính vốn đã mệt mỏi chợt thấy Thứ sử cả đêm cùng mình canh giữ thành đi lên tường thành, bọn họ lại lấy lại tinh thần sục sôi, đứng ưỡn ngực thẳng tắp.

Lý Mục đứng trên đôn đài, nhìn về phương hướng binh mã Hầu thị nghỉ ngơi chỉnh đốn hạ trại một lát, khi xuống dưới ra lệnh cho các tướng sĩ uống nước ăn cơm, nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay tại chỗ, còn mình thì đi vào một tòa vọng lâu.

Trên một cây cột ở vọng lâu một người đàn ông mũi cao mắt sâu bị trói gô ở đó, chính là Hầu Ly bị Lý Mục bắt.

Tôn Phóng Chi đang canh giữ y, khảy khảy thanh chủy thủ cầm trong tay, nom vẻ căm tức của Hầu Ly nhìn mình miệng thì phun ra những câu nói nghe không hiểu, biết y đang mắng chửi mình, làm sao mà chịu đựng được, bèn buông chủy thủ xuống đi qua đá y một cú, lại nghe y mắng chửi hăng hơn thì lấy một khúc gân bò đã nhúng nước quấn vài vòng trên người y, giận giữ nói:

– Cái đồ Yết tử chó chết này, nếu không phải đã được căn dặn thì ông đây đã gi3t chết mi rồi. Thế mà mi còn chửi ông!

Gân trâu cắm sâu vào thịt và mắc vào trên cổ Hầu Ly, Hầu Ly bị siết nghẹn mặt đỏ bừng lên, hai mắt như lồi ra nhưng lại không muốn chịu thua vẫn tiếp tục chửi, lần này là dùng Hán ngữ, nghiến răng khò khè chửi:

– Ngươi chờ đó, đợi ông về được sẽ trả món thù này!

Tôn Phóng Chi cười lạnh lùng:

– Đồ Yết tử chó chết nhà mi có thể trở về được thì hẵng nói đi. Mi ngoan cố như thế, sao đêm qua bị Lý thứ sử bắt được mà lại kêu thủ hạ rút lui vậy?

Hầu Ly không rành ngôn ngữ người Hán, miễn cưỡng có thể nghe hiểu một chút, biết Tôn Phóng Chi cười nhạo mình thì vừa căm hận vừa bực tức, đang muốn chửi tiếp chợt nhìn thấy có một bóng người xuất hiện ở cửa, nhận ra đó là Lý Mục thì dừng lại, trợn mắt gườm gườm với hắn.

Tôn Phóng Chi quay đầu lại thấy Lý Mục thì vội đi lên đón, chỉ vào Hầu Ly nói:

– Tên chó chết này từ lúc mang từ trên đầu thành xuống dưới thì vẫn cứ chửi liên mồm. Theo ta thấy giữ mạng chó của hắn lại cũng được nhưng phải cắt phăng lưỡi của hắn đi.

Hầu Ly nghe được hai chữ cắt lưỡi thì mặt tái đi, lại chửi ầm lên.

Lý Mục cười cười nói với Tôn Phóng Chi:

– Đêm qua thủ thành gần như cả đêm rồi, huynh đi nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao cho ta.

Tôn Phóng Chi biết hắn hẳn là có việc bèn gật đầu, lại quay lại làm động tác uy hiếp với Hầu Ly, bấy giờ mới đi ra ngoài.

Lý Mục đứng ở trước mặt Hầu Ly, nhìn chằm chằm vào y.

Hầu Ly ban đầu còn cứng cổ, nhớ lại cảnh tượng lúc đó không khỏi vừa hối hận vừa tức giận, dùng tiếng Yết chửi:

– Lý Mục, cái đồ gian trá này, ta chỉ hận mình đã tin vào những lời xảo trá của ngươi. Ngươi mà tính là anh hùng hảo hán gì, có bản lĩnh thì thả ta ra, rồi cùng ta đại chiến một trận nữa.

Lý Mục thuận tay cầm lấy thanh chủy thủ mà Tôn Phóng Chi để lại, đi tới gần trước mặt Hầu Ly.

Hầu Ly nhìn chằm chằm thanh chủy thủ, nhớ tới câu cắt lưỡi vừa rồi mình nghe được thì tức giận nói:

– Ngươi dám?

Lý Mục chỉ cười vòng ra sau lưng y cắt đứt dây trói.

Hầu Ly tay chân được tự do thì không thể tin được, dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn chằm chằm.

Lý Mục nói:

– Hầu Ly, không phải ta không không giữ lời hứa. Mà do huynh đệ nhà ngươi đã dẫn người tới, chẳng nói hai lời hai tấn công thành trì. Chính ngươi cũng tận mắt chứng kiến rồi đó. Ta thấy dáng vẻ của đệ đệ ngươi chưa chắc là thật sự muốn tấn công thành mà ngược lại có vẻ như muốn mượn tay Lý Mục ta để trừ bỏ ngươi thì đúng hơn.

Tâm bệnh của Hầu Ly lại bị đánh trúng.

Đêm hôm trước y đã bị mất cảnh giác bị bất ngờ mà thất thủ bị Lý Mục bắt được. Y lúc ấy làm sao chịu khuất phục cho được, tuy rằng thanh kiếm chĩa vào đầu nhưng y cho rằng người nhà mình tương đương với bên hắn, cộng thêm có mãnh thú trợ trận, dù là hắn có bắt được mình thì cũng sẽ không dám làm tổn hại đến mình, vốn định ngoan cố chống lại nhưng lại bị một câu nói lúc ấy của Lý Mục làm cho dao động, cuối cùng mà chịu khuất phục.

Lý Mục nói:

– Nếu như ngươi không làm theo lời ta nói, ta sẽ lập tức giết ngươi. Cùng lắm thì buông tay lại cùng mấy trăm thủ hạ của ngươi đánh một trận, chưa chắc là sẽ thua đâu.

– Nhưng nếu như ngươi chết rồi, đệ đệ ngươi lại có thể thuận lợi thượng vị, thay thế vị trí của ngươi.

Y chính là bị câu nói này mà bị nắm lấy mệnh môn.

Y là trưởng tử của Cừu Trì Hầu thị, cũng là thế tử, mẹ đẻ lại không phải đồng tộc mà là người của Quy Tư quốc cực kỳ xinh đẹp, tinh thông nhạc lý, giỏi nhất là đánh hồ tỳ bà, tiếc là lại chết trẻ, hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ vì điều này mà Hầu Định luôn thương nhớ mẫu thân của y cộng thêm áy náy sâu sắc, cho nên bao nhiêu năm nay dù cho địa vị của y nhiều lần bị người em trai Hầu Kiên dòm ngó và Hầu Định cũng từng mấy lần có ý định phế y, nhưng cuối cùng vẫn duy trì đến tận hôm nay.

Mẫu thân của Hầu Kiên xuất thân đại tộc Cam thị Cừu Trì, tâm kế tài cán đều trên cơ y, Hầu Ly rất kiêng kị người em trai vẫn luôn âm thầm muốn đoạt lấy vị trí của mình.

Đây cũng là nguyên nhân mà lần này y giấu phụ thân Hầu Định gấp gáp muốn tấn công Lý Mục nơi này nhằm giành được quân công. Nhưng mà y không ngờ được chính là mình sẽ lại bị bắt như thế.

Dưới tình huống lúc ấy, y đương nhiên biết Lý Mục đang uy hiếp mình. Nhưng y cũng biết, nếu như y không nghe theo, người Hán này thật sự gi3t chết mình, người chết là mình, mà kẻ vui mừng nhất có lẽ chính là người em trai Hầu Kiên của mình.

Y làm sao mà cam tâm?

Y không có lựa chọn, khi ấy chỉ có thể khuất phục, nhẫn nhịn dựa theo lời nói của Lý Mục ra lệnh cho thủ hạ cấp tốc rút về báo tin tức cho Hầu Định.

Nguyên văn câu nói của Lý Mục là mời Hầu thị tới Nghĩa Thành thương lượng, nói Hầu thị từ trước tuy đi theo Bắc Hạ đối địch với Nam Triều nhưng vẫn chưa làm quá nhiều việc ác, hắn bằng lòng biến chiến tranh thành tơ lụa, trong tương lai, cả hai sẽ tiếp tục không liên quan.

Ấy thế mà không ngờ vào nửa đêm, người em trai Hầu Kiên dẫn binh mã đuổi tới, trong lúc mình bị đẩy lên đầu tương thành thì một mặt hô to phá thành cứu mình một mặt thì ra lệnh tiếp tục tấn công thành trì. Giờ phút này lại bị lời nói của Lý Mục đánh trúng, trong lòng càng căm hận, nhất thời không nói nên lời, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lý Mục nói:

– Ta vẫn nói câu đó, ngươi là Cừu Trì Hầu thị, tuy cũng là người Yết nhưng trước kia từng là thần dân của Đại Ngu, sau khi đi theo Bắc Hạ cũng không phạm phải tội ác ngập trời, hơn nữa cũng không phải kẻ thù trời sinh của Lý Mục ta. Nhưng mà ngược lại người em trai Hầu Kiên kia của ngươi chẳng những kích động phụ thân ngươi đối địch với Đại Ngu, ta còn nghe nói gã vì để tranh đoạt địa vị của ngươi mà không màng đi câu kết với kẻ thù truyền kiếp là Cốc Hội thị Tiên Bi, khuyên phụ thân ngươi góp sức cho Tiên Bi Kim Quốc. Kẻ vô nghĩa vô sỉ như thế nếu thật sự đoạt được vị trí thế tử của ngươi, Cừu Trì có còn là nơi dung thân của ngươi hay không?

Cốc Hội thị là người Tiên Bi, cũng là một tộc mạnh khác ngoài Mộ Dung thị ra, thế lực hơn một lần từng chiếm cứ toàn bộ Lũng Tây, người đứng đầu gia tộc Cốc Hội Long về năng lực có thể sánh ngang Mộ Dung Tây, từng được Đại Ngu phong làm Tây Kim vương, vận may của y còn hơn cả Mộ Dung thị một bậc. Nhân lúc Bắc Hạ tràn ngập nguy cơ đã triệu tập bộ cũ trở lại Lũng Tây, chinh chiến bốn phía, thế như trẻ tre, trùng kiến Kim Quốc, tự xưng hoàng đế, hiện giờ đang chỉ binh đến Trường An, ý đồ đánh hạ trung tâm hành chính quân sự Lũng Tây của Bắc Hạ, hoàn toàn nạp Lũng Tây vào dưới sự thống trị của Kim Quốc.

Nhân mã của Cừu Trì Hầu thị chỉ có mấy vạn, bởi vì địa giới gần Đại Kim, hoàn toàn dựa vào Cừu Trì sơn mà nhiều thế hệ tồn tại làm lá chắn, dễ thủ khó công, cho nên mới có thể không bị tiêu diệt mà tồn tại đến hiện nay.

Hầu Ly cũng biết gần đây Cam thị liên tiếp dẫn người Tiên Bi đi gặp phụ thân, khuyên phụ thân đầu nhập Kim Quốc, để tránh bị tiêu diệt, thái độ của phụ thân vẫn luôn dao động, trong lòng càng thêm căm hận, nghiến răng nói:

– Đây là chuyện nhà bọn ta, tự ta sẽ giải quyết, liên quan gì đến ngươi?

Lý Mục nói:

– Đó vốn là việc nhà các ngươi. Nhưng nếu như Hầu thị đầu nhập vào Tiên Bi Kim Quốc thì sẽ trở thành kẻ địch của Lý Mục ta. Có câu họ hàng xa không bằng láng giềng gần.

Hắn nhìn Hầu Ly.

– Hầu thế tử, ta bằng lòng trợ giúp ngươi trừ khử người em trai của ngươi. Ngươi trợ giúp ta khuyên phụ thân ngươi đoạn tuyệt quan hệ với Kim Quốc, liên kết đồng minh với ta. Tương lai ta phá Kim diệt Cốc Hội Long, ngươi sẽ trở thành Cừu Trì Vương. Thiên hạ này sẽ không có ai tranh đoạt vị trí này của ngươi nữa. Ý của ngươi thế nào?

Hầu Ly nao nao.

Lý Mục hơi mỉm cười:

– Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Nghĩ xong rồi thì tìm ta là được.

– Đừng quên, người em trai của người giờ này còn đang ở ngoài thành chờ cái đầu trên cổ ngươi đấy.

Nói xong hắn xoay người bỏ đi.

Hầu Ly nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, mặt lúc tái mét lúc đỏ lên, đột nhiên đuổi theo vài bước, cao giọng:

– Ta bằng lòng kết liên minh với ngươi. Ngươi nói thế nào ta sẽ làm theo thế đó. Ta làm theo là được chứ gì.

Lý Mục dừng bước, lấy một lá thư ở trong ngực ra, đặt ở trên bàn.

– Thế tử, ngày hôm nay ngươi có thể trở về. Làm phiền ngươi mang thư này cho phụ thân ngươi, hãy nói là Lý Mục ta từ lúc tới nơi này vẫn chưa tới bái kiến ông ấy, là ta thất lễ.

Hắn đẩy là thư qua.

Tôn Phóng Chi canh giữ ở bên ngoài bỗng nhiên thấy Hầu Ly đi ra thì ngớ cả người, rút đao ra bước lên cản lại, không ngờ Hầu Ly kia lại đứng lại, nhổ một bãi nước miếng về phía mình, dùng tiếng Hán không sõi nói:

– Lý thứ sử là anh hùng đương thời, nể mặt ngài ấy ta không thèm so đo với ngươi.

Nói xong thì nghênh ngang mà đi.

Tôn Phóng Chi cuống cuồng né tránh mới tránh được ngụm nước bọt kia, lại nhìn thấy Lý Mục đi ra, giật mình:

– Kính Thần, sao lại thả tên đó ra thế?

Lý Mục bước lên tường thành, nói:

– Huynh nhìn đi, thành đã không bị bao vây nữa rồi.

Hết chương 69