Thư Thanh Nhân đi một chuyến không công rồi lại xuống dưới lầu, Tống Tuấn Hành vẫn còn đang đợi cô.
Không có túi xách, không có điện thoại, không có tiền, đừng nói là gọi tài xế đến đón, ngay cả gọi một cái taxi cô cũng không có tiền để trả.
Mặc dù tính cách của cô có hơi tùy hứng một chút, nhưng rất thức thời, trong tiết trời se lạnh cuối năm này cô tuyệt đối sẽ không từ chối ngồi trên một chiếc xe có điều xe sửa ấm mà đi kéo lê chiếc váy dài chấm đất, giẫm gót cao bảy tám phân, một mình cô đơn đứng bên đường bắt xe.
 
Thư Thanh Nhân lên xe, cô thấy Tống Tuấn hành cũng dự định ngồi phía sau với mình, vội vàng ra hiệu cho anh lăn lên ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Tuấn Tuấn Hành: "Anh ngồi ở phía sau với em."
"Không cần," Thư Thanh Nhân nói với anh ta bằng thái độ cương quyết, "Tôi muốn ngồi một mình."
"Thanh Nhân," Anh ta nhìn cô, ánh mắt khẽ nhìn cô, "Ngồi ở trên tay lái phụ không an toàn."
".

.

."
Khóe miệng của lái xe đang ngồi ở vị trí tay lái khẽ cong lên một biên độ cực kỳ nhỏ.
Tống Tuấn Hành ngồi lên xe, Thư Thanh Nhân không muốn ở gần anh ta, cô cố gắng co người lại về phía cửa xe.
 
Váy của cô dài, cô thấy váy của mình sắp chạm đến đùi của Tống Tuấn Hành, cô lập tức ghét bỏ ôm váy cách xa anh ta.
Tống Tuấn Hành thở dài, không nói gì.
Lái xe: "Ngài Tống, bây giờ về phủ Thủy Hòe Hoa sao?"
Thư Thanh Nhân không đợi Tống Tuấn Hành nói chuyện, cô đã nhanh chóng nói địa chỉ khách sạn mình đang ở, "Trước tiên đưa tôi về khách sạn đã."
Lái xe mờ mịt, nhìn Tống Tuấn hành qua kính chiếu hậu.
Tống Tuấn Hành gật đầu, ngầm đồng ý.

Thư Thanh Nhân làm mặt lạnh hừ một tiếng, coi như Tống Tuấn Hành vẫn còn chút thông minh.
Chiếc xe lướt êm ru trên đường, lâu lâu tài xế liếc nhìn đôi vợ chồng ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
Phu nhân từ đầu đến cuối không nói câu gì chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngài Tống thì nghiêng đầu nhìn phu nhân, ánh mắt phức tạp, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì.
Đền neon ở bên ngoài hắt vào trong xe ô tô, chiếu lên gương mặt của hai người ngồi phía sau, mỗi người đều đang mang một biểu cảm khác nhau, lúc chợt sáng rồi lại tắt, chìm trong sự im lặng lờ mờ.
Xe chạy đến ngã ba bên phải đường, Thư Thanh Nhân theo quán tính nghiêng về phía ngược lại, cô vội vàng vươn tay bám vào thành xe, phòng ngừa đụng vào Tống Tuấn Hành đang ngồi bên phải cô.
"Em thắt dây an toàn vào đi." Người đàn ông ở bên cạnh khẽ nói.
Lúc này Thư Thanh Nhân mới nhớ nãy giờ bản thân cứ để ý Tống Tuấn Hành ngồi bên cạnh cô mà quên mất không cài dây an toàn.
Sau khi xe tiếp tục băng băng trên đường thẳng, Thư Thanh Nhân vội vàng tìm dây an toàn định cài vào.
Váy của cô vừa dài vừa dày, bên ngoài miếng lót còn may mấy lớp vải voan trắng, trong xe thiếu ánh sáng, ánh đèn bên ngoài hắt vào lúc sáng lúc tối, ánh mắt cô nhìn cô rõ, một tay nâng váy lên một tay tìm cổng cài chốt dây an toàn.
Một hơi thở mát lạnh bỗng ập tới gần cô, cô gần như theo phản xạ tránh qua một bên, tay cầm không chắc dây an toàn, dây an toàn rút về chỗ cũ.
Tống Tuấn Hành có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Anh giúp em cài vào."
Thư Thanh Nhân đang định từ chối, mặt của anh lại xích lại gần hơn một chút, cô không còn cách nào khác, đành phải dựa sát vào ghế ngồi, tránh tiếp xúc với anh.
Anh vươn tay giúp cô kéo dây an toàn xuống, lạch cạnh một tiếng đã giúp cô cài xong.
Sau khi cài dây an toàn xong, nhưng anh không rời đi.
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn, bây giờ tôi có thể lên án anh đang quấy rối tôi đó."
Tống Tuấn Hành cười khổ, "Thanh Nhân, nếu anh thật sự định làm gì với em, em cảm thấy một năm nay giữa chúng ta sẽ bình yên không có chuyện gì ra ư?"
Cô bỗng mở to mắt, sao cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta tràn đầy sự châm biếm.
Anh ta muốn nói bản thân là chính nhân quân tử, hay đang nói cô không hề có chút hấp dẫn nào?
"Nếu như anh sớm biết em sẽ kháng cự đến gần anh như vậy, có lẽ ngay từ ban đầu chúng ta không nên chia phòng ngủ." Tống Tuấn Hành nói thêm.
Thư Thanh Nhân hoảng hốt nhìn tài xế đang lái xe ở hàng ghế đầu.
Chuyện bọn họ một năm nay chia phòng ngủ, anh ta vậy mà có thể dửng dưng nói thẳng ra như vậy.
Người lái xe đúng lúc cũng rất phối hợp, "Phu nhân yên tâm, những gì không nên nghe tôi đều không nghe thấy."

Tống Tuấn Hành giải thích, "Chú Lý là người của anh, em yên tâm."
"Ly hôn cũng ly hôn xong rồi, bây giờ anh nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa," Thư Thanh Nhân khẽ thở phào một hơi, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Muốn mượn chuyện này để thể hiện sự phong độ đàn ông của anh à?"
"Thanh Nhân, anh là một người đàn ông bình thường, khi đó em vẫn là vợ của anh, nếu như không chia phòng ngủ với em, anh không có tự tin bản thân sẽ chịu đựng được."
Tống Tuấn Hành lui về chỗ ngồi của mình, lịch sự khôi phục lại khoảng cách an toàn với cô.
Thư Thanh Nhan tức giận, "Thì sao? Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
"Em rất xinh đẹp." Anh ta khẽ nói.
Anh ta vẫn còn nhớ lần đó anh ta về nhà sớm, cô choàng áo choàng tắm đỏ mặt đứng ở phòng khách, ngây người nhìn anh ta.
Tống Tuấn Hành cũng không phải thật sự không có dụ,c vọng với cô, chỉ là trong đêm tân hôn anh ta nhìn cô co người lại chiếm một góc giường nhỏ, lúc ấy anh ta thở dài, muốn cho cô cảm giác an tâm.
Cũng không biết là cho cô thời gian thích ứng, hay là cảnh cáo chính mình.
Thư Thanh Nhân bị lời khen không đầu không đuôi này của anh ta khiến cho có chút không hiểu.
Nếu lời này nói trước khi ly hôn, Tống Tuấn Hành tuyệt đối sẽ không nói được.
Xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn, Thư Thanh Nhân cuối cùng cũng được giải phóng.
"Anh đưa em lên phòng."
Thư Thanh Nhân muốn từ chối, nhưng lại thấy anh ta đã theo cô xuống xe, cô cũng đoán được cho dù cô có từ chối, người đàn ông này vẫn sẽ theo cô đi lên lầu.
Người đàn ông này nhìn vẻ ngoài của anh ta thì không giống một người mặt dày, nhưng sao hôm nay lại vô lại thế này chú.
Thư Thanh Nhân không biết phải từ chối anh ta thế nào mới có thể khiến anh ta triệt để hết hy vọng.
Trong thang máy, màn hình điện tử không ngừng nhảy số, lúc này cô đột nhiên nhớ ra thẻ phòng của cô đang ở trong túi xách.
Nói cách khác, nếu như cô không đi tìm Thẩm Tư Ngạn, ngay cả vào phòng cô cũng không thể vào được.
Hôm nay cô toàn gặp chuyện gì không đâu thế này.
Thư Thanh Nhân không biết Tống Tuấn Hành và Thẩm Tư Ngạn có quen biết không, trong ấn tượng của cô, hai người này hình như mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng cũng không thể loại trừ tình huống bọn họ dấu cô bí mật trao đổi.
Nói tóm lại mặc kệ bọn họ có quen biết nhau không, hôm nay kiểu gì hai người này cũng sẽ phải gặp mặt.
Sắc mặt Thư Thanh Nhân lạnh lùng, cho dù hai người đàn ông này có ngứa mắt nhau thì cũng không liên quan đến cô, ai bảo hai người này một người thì nhất định phải đưa cô về khách sạn, một người thì nhất định cô phải tự mình tìm anh để lấy túi xách.

Số trời sắp đặt rồi.
Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Tư Ngạn.
"Em ở phòng này sao?"
Thư Thanh Nhân đáp: "Không phải." Sau đó gõ cửa.
Anh ta lại hỏi: "Vậy em ở chỗ nào?"
Thư Thanh Nhân chỉ chỉ vào cánh cửa đối diện.
Trong chốc lát Tống Tuấn Hành chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, "Vậy ai ở phòng này?"
Cửa mở ra, không đợi Thư Thanh Nhân trả lời, anh ta đã biết đáp án.
Người đàn ông đứng sau cánh cửa còn chưa kịp thay quần áo, người này vẫn mặc bộ vest sẫm màu sang trọng và cao cấp mà anh đã mặc để tham dự buổi tiệc thường niên hôm nay.
Tống Tuấn Hành nhìn bộ vest này rất thất rất quen, người đàn ông này nhìn cũng rất quen.
Thẩm Tư Ngạn dáng vẻ lười biếng ra mở cửa, trong nháy mắt cửa được mở ra, nụ cười như có như không trên môi vụt tắt, dường như chỉ trong chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh tối sầm lại, lập tức cả khuôn mặt nhanh chóng biến sắc, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt u ám nhìn hai người đứng ngoài cửa.
Tống Tuấn Hành nhíu mày, dường như đang xác định có phải bản thân nhận nhầm người hay không: "Thẩm Tư Ngạn?"
Thẩm Tư Ngạn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Thư Thanh Nhân, "Cô qua lấy túi xách còn muốn dẫn theo vệ sĩ?"
Giọng nói của Thư Thanh Nhân không chút gợn sóng, "Túi xách của tôi đâu? Đưa tôi."
Tống Tuấn Hành nhíu mày càng chặt, "Túi của em sao lại ở chỗ của anh ta?"
Đầu lưỡi Thẩm Tư Ngạn chọc chọc má, sầm mặt, dường như bị chọc tức bật cười, "Sợ tôi như vậy sao cô không trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi?"
Thư Thanh Nhân không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi của ai, chỉ hỏi lại: "Túi của tôi đâu?"
Tống Tuấn Hành thấy cô không để ý đến mình, trực tiếp hỏi Thẩm Tư Ngạn, "Giám đốc Thẩm, anh cũng ở khách sạn này?"
"Tôi không thể ở à?" Thẩm Tư Ngạn liếc anh ta, giọng điệu thờ ơ.
Tống Tuấn Hành giật giật khóe môi, "Thật sự đúng là trùng hợp."
Thẩm Tư Ngạn cười hắt một tiếng, "Duyên đến cản không nổi, anh nói có đúng không, giám đốc Tống?"
Đôi mắt dưới mắt kính của Tống Tuấn Hành trở nên nặng nề, trong giọng nói không có chút nhiệt độ nào, "Duyên phận gì thế, duyên cô cháu à?"
Khóe miệng Thẩm Tư Ngạn lập tức hạ xuống, quai hàm căng cứng, giễu cợt nói: "Không thì sao? Duyên vợ chồng à? Giám đốc Tống không có tự tin với bản thân mình thế sao?"
Tống Tuấn Hành nhìn thẳng vào Thẩm Tư Ngạn, giọng nói còn thấp hơn cả vừa rồi, "Chen ngang một chân vào là truyền thống của Thẩm thị các anh à?"
"Vậy có lòng nhưng không có khả năng chắc chắn là truyền thống của Tống thị các anh rồi?" Thẩm Tư Ngạn cười cười, hỏi lại anh ta.
Hai người đàn ông này còn đang muốn tiếp tục giải thi đấu biện luận của mình, Thư Thanh Nhân trực tiếp mở miệng cắt ngang, "Hai người im đi! Thẩm Tư Ngạn túi xách của tôi đâu!"
Thẩm Tư Ngạn liếc cô, "Ai mà thèm túi xách của cô."

"Vậy anh đưa tôi đi." Cô lại đưa tay ra.
Tống Tuấn Hành cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, "Thanh Nhân, anh ta sau khi em vào ở với đến đây ở?"
Thẩm Tư Ngạn lạnh giọng, "Giám đốc Tống, phỉ báng người khác là phải chịu tội đó."
Hai người đồng loạt nhìn về phía Thư Thanh Nhân, hy vọng cô có thể đứng về phía mình.
Thư Thanh Nhan chỉ một lòng muốn lấy túi xách của cô, không kiên nhẫn khoát tay, "Hai người cãi nhau cái gì mà cãi nhau, muốn cãi thì dứt khoát xuống dưới lầu đánh một trận, người nào thắng thì người đó nói đúng."
Cô nhìn vào bên trong, trực tiếp lướt qua Thẩm Tư Ngạn xông vào phòng của anh.
Bước vào trong phòng khách cô thấy túi xách của cô đang nằm trên ghế sô pha, cô lấy túi xách, xoay người rời đi.
Thư Thanh Nhân tìm được thẻ phòng, cô nhanh chóng quẹt thẻ rồi đi vào trong phòng, "Rầm" một tiếng cửa phòng đóng sầm lại.
Thẩm Tư Ngạn: "Cô nhỏ."
Tống Tuấn Hành: "Thanh Nhân."
Vài giây sau, đèn thông báo "Xin đừng quấy rầy" trên cửa phòng đối diện sáng lên.
".

.

."
".

.

."
Phiên dịch một chút.
Xin đừng quấy rầy = Bà đây độc thân xinh đẹp.
 
------oOo------