Tìm được Mộng Nguyệt lâu ở đây cũng không hề khó, chỉ cần thấy nơi nào có nhiều nam nhân tụ tập, ra vào thì nơi đó chính là Mộng Nguyệt lâu.

Đi một lúc, nàng đã thấy ngay nơi cần tìm. Chỉ có điều nơi này nhộn nhịp hơn nàng tưởng. Không chỉ bên trong tửu lâu đông đúc, bên ngoài người chen lấn, xô đẩy lẫn nhau như đi đánh trận vậy. Sức hút nơi này thật không nhỏ a.

Nàng bèn hỏi một người bán hàng gần đó mới biết, hôm nay Trịnh Vân Hoa- đệ nhất hoa khôi của Mộng Nguyệt lâu tấu điệu Hằng Nga Vũ khúc, nghe đồn là tuyệt kĩ. Bình thường, các vương tôn công tử trong thành đã bỏ ra không biết bao nhiêu bạc chỉ để nhìn thấy nàng mà thôi, nay lại còn được nghe nàng tấu nhạc, chả trách lại đông như vậy. Nàng quả thực rất muốn xem xem mỹ nữ này xinh đẹp đến nhường nào.


" Ta thấy vị tiểu công tử này còn trẻ, nên ở nhà đọc sách thì hơn, không nên đến những nơi như vậy! " người bán hàng khuyên nhủ nàng.

" Đa tạ chỉ bảo" Đàm Hương nói rồi đi về phía Mộng Nguyệt lâu. Mộng Nguyệt lâu mới là tửu lâu thôi mà, còn chưa phải kĩ viện.

Người bán hàng thấy vậy thì không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Nam nhân cũng chỉ là nam nhân mà thôi.

-------------------

Nhìn bản thông báo dán ở trước cửa, Đàm Hương mắt chữ A, miệng chữ O. Muốn vào cửa có chỉ 2 cách, một là tiền mặt 100 lượng bạc, quá cắt cổ rồi, nàng thầm lắc đầu không ổn. Hai là giải được câu đối: "Vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách*". Ừm, cả câu chỉ dịch được đại khái là mưa không..gì đó...giữ khách, thế thì sao đối được chứ. Vị đại mỹ nhân này có giá thật đấy. Cả hai cách nàng đều không làm được, vậy thì dùng cách thứ 3 đi.


*Mưa, dù không xích không khóa cũng giữ chân khách ở lại.

Đàm Hương nhanh chóng kiếm một bộ y phục giống bồi bàn, rồi đi vào cửa sau của tửu lâu. Đi qua cửa sau là đến nhà bếp, nàng nhanh chân hòa vào đám người đang cắm cúi làm việc.

" Ngươi" Một người đàn ông thân hình mập mạp đột nhiên vỗ vào vai nàng.

" Vâng" Đàm Hương giật mình, tim đập nhanh nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh quay người đáp lại. Trong đầu không ngừng suy nghĩ phải làm gì bây giờ. Nhìn hắn chắc là người phụ trách việc bếp núc.

" Sao ta chưa thấy ngươi ở đây bao giờ? Ngươi là người mới sao?" Vẻ mặt hắn hơi nghi ngờ

" Vâng... À vâng ạ. Tiểu nhân mới được tuyển vào làm ạ!" Nàng rành rọt trả lời, cứ như nó là hiển nhiên.

" Vậy thì còn ngẩn người ra đấy làm gì. Mau ra kia bê thức ăn cho khách nhân. Ngươi không thấy hôm nay nhiều khách lắm hay sao. Nhanh chân lên không ta trừ lương của người. "


" Tiểu nhân đi ngay đây ạ!" Đàm Hương vội vàng bê thức ăn ra sảnh, may mà không bị phát hiện.

Kế hoạch thành công, nàng đến một nơi khuất người rồi cởi lớp quần áo cũ bên ngoài ra. Hiên ngang tìm một bàn trống ngồi vào, tự rót trà cho mình rồi gọi món. Trịnh Vân Hoa vẫn chưa xuất hiện, có lẽ là đợi khách vào kín hết chỗ mới bắt đầu diễn đây. Thứ nàng thừa thãi nhất bây giờ là thời gian, vẫn có thể thoải mái chờ được.

Thức ăn quả không tầm thường, toàn là cao lương mỹ vị, so với khách điếm kia thì đúng là một trời một vực, khiến nàng ăn một miếng lại càng muốn ăn thêm nhiều hơn nữa.

" Tiểu huynh đệ, ta có thể ngồi ở đây được không?" Tiếng của một nam nhân vang lên.

Đàm Hương ngẩng đầu nhìn ba người nam nhân trước mặt. Nói với nàng sao? Nàng nhìn ngang ngó dọc, chỉ còn lại bàn của nàng là đủ cho cả ba người ngồi. Mới gật đầu, " Mời tự nhiên!", rồi lại cắm cúi gắp thức ăn.
" Làm phiền rồi!" Cả ba cùng ngồi vào bàn.

Đàm Hương vừa ăn, vừa thỉnh thoảng lướt mắt về phía họ đánh giá. Người mặc lục y là người luyện võ, thân hình khá ổn, có vẻ là bằng hữu hoặc là cận vệ của nam nhân bạch y bên cạnh. Bởi trông hắn khá có khí chất tao nhã mà uy, lại còn là mỹ nam nha. Chà chà.

Còn..."tiểu mỹ nam" bên cạnh tại sao cứ nhìn nàng e thẹn như vậy nhỉ? Có nên trêu đùa một chút không đây.

" Vị tiểu huynh đệ này, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Nàng không nhanh không chậm, lên tiếng.

" Ta... Ta vừa tròn 12 tuổi, còn công tử?" tiểu mỹ nam nhất thời bừng tỉnh. Không quên hỏi thêm về người đối diện.

______________________________________