" Gần đây, Vũ Đức Vương liên tục chiêu mộ các anh hùng trong giang hồ, mở tiệc thiết đãi quan lại có phẩm cấp trong triều và một số đại thần của châu Đô Kim, Phong Châu. Có vẻ như đang xây dựng lực lượng vậy."

" Hắn đang xây dựng thế lực mới hỗ trợ hắn lên ngôi Thái tử." Lý Long Bồ thản nhiên đáp.

" Đông cung Thái tử là Đại hoàng tử không phải sao? Vũ Đức Vương muốn...soán vị?!" Thanh Kì hơi ngạc nhiên.

"Không sai! Hắn đã bắt đầu hành động rồi."

" Vậy thích khách tới hành thích người là do Vũ Đức Vương sai khiến?!"

Lý Long Bồ không lên tiếng, chỉ nhướn mày uống trà.

" Theo như ta suy luận, nếu Thái tử chết, ngài hẳn là chướng ngại vật tiếp theo cản trở hắn. Cho nên, ám sát người trước để làm bước đệm để hắn kế vị sau này. Tính toán thật sự chu đáo!" Thanh Kì đã hiểu ra trọng tâm của vấn đề này.


" Phụ hoàng sức khỏe không tốt. Hắn đã có dã tâm, nhất định sẽ tận dụng triệt để cơ hội này."

" Đúng vậy, ta hiểu rồi!?!"

" Lam Nhất! Ngươi đi báo tin này cho Thái tử, nhắc nhở huynh ấy cẩn thận một chút."

" Thuộc hạ tuân lệnh. " Hắc y nhân trong nháy mắt xuất hiện, rồi biến mất như một cơn gió.

" Thanh Kì. Nếu có một tiểu cô gái đến Thanh Tiêu lâu tìm ta thì lập tức báo cho ta."

" Một cô gái...?" Vương gia lạnh lùng như ngài sao lại quen biết một nữ nhân cơ chứ? Cả Đại Cồ Việt có ai là không biết Khai Quốc Vương người không gần nữ sắc đâu. Hơn 21 năm vẫn chưa thấy gì, bỗng dưng hôm nay lại nhắc đến nữ nhân, há chẳng phải làm người ta hiếu kì.

" Không cần thắc mắc!"

" ... "

-----------

" Sao cơ? Muội sẽ không ở đây nữa sao? Ở đây có gì không tốt?" Đột nhiên Đàm Hương lại muốn rời khỏi đây khiến Thúy Điệp không khỏi sửng sốt. Dù gì hai người cũng đã quen nhau khá lâu, Thúy Điệp luôn coi nàng như muội muội ruột thịt của mình vậy.


Ở đất Tràng An này tuy không có thiên thời địa lợi như Hoàng thành Thăng Long, nhưng được một chỗ là phong cảnh sơn thủy hữu tình, mỹ lệ không đâu bằng.

" Muội chỉ muốn du sơn ngoạn thủy cho biết đó biết đây thôi. Tỉ không cần ngạc nhiên như vậy. Mục đích chính của muội là đi kinh thành Thăng Long thăm thú một chút. Sau này muội nhất định sẽ trở lại đây."

Ở hiện đại, thành Thăng Long vốn đã bị tàn phá rất nhiều, chỉ còn lại vài tàn dư nhỏ không đáng kể. Nay có cơ hội tham quan, Đàm Hương đương nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ có kẻ ngốc mới không biết hưởng.

Đàm Hương thuê một chiếc xe ngựa, khuân hết hành lí lên xe rồi cũng từ biệt chị em Thúy Điệp đi về Kinh thành.

Xe ngựa là phương tiện nhanh nhất ở đây, nhưng xóc cũng không gì bằng, cộng thêm đường đất không bằng phẳng thì ngồi xe ngựa chẳng khác gì cực hình. Cơ thể nàng vốn dĩ đã gầy gò, mảnh khảnh, thịt mỡ không có, nay được thử nghiệm cảm giác này đúng là ác mộng nhớ cả đời.


Đi được một đoạn đường dài, nàng nhanh chóng thích nghi với nó. Mở rèm che ngắm phong cảnh đường đi. Quả nhiên là thế ngoại đào nguyên (cảnh đẹp như nằm ngoài sự tưởng tượng của con người). Thiên sơn vạn thủy (nghìn núi vạn sông) trùng trùng điệp điệp, mỹ lệ vô cùng. Đàm Hương tức cảnh sinh tình, bất giác nghêu ngao mấy câu thơ từng đọc.

Nàng chỉ tiếc trong tay không có máy ảnh để chụp lại những thắng cảnh hoang sơ tự nhiên như thế này.

" Cô nương! Trời sắp tối rồi, cô nương có muốn đến khách điếm nghỉ chân không?" Phu xe gọi vọng vào trong trướng. Sắc trời đã xế tà, đi rừng vào ban đêm rất nguy hiểm.

" Còn cách kinh thành bao lâu?"

" Đi khoảng 3 dặm nữa là đến Khoái lộ, cách thành Thăng Long một ngày đường."

" Ừm, vậy cứ đến khách điếm gần đây đi!"