Mưa gió xối xả, lò gạch bởi vì liên tiếp có án mạng xảy ra nên lúc này không một bóng người.

Nước mưa gõ lộp độp, gạch chồng lên thành một đống, cỏ cây lộn xộn, như là Hắc Sơn lão yêu tái xuất giang hồ. Cây dâu kia tiến tới càng gần, cái lưỡi hái trong tay Tần Thái lại biến thành vũ khí. Cô cầm nó trong tay, trong lòng hơi định, đợi nhánh cây tới gần liền chặt một nhát.

Đoạn cây bị chặt liền nhanh chóng rút về.

Tả Lực Khôi tuy cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng gặp cảnh tượng như vậy không khỏi sợ hãi. Anh ta giữ chặt tay Tần Thái: "trước rời khỏi nơi này đã".

Tần Thái thoáng suy nghĩ,: "cũng phải, nên giữ cái mạng trước".

Nếu thật chết trên tay nó, bị làm thành phân bón hóa học, quả thật quá oan uổng. Thích Ca Mâu Ni chết dưới cây đào còn có thể thành Phật, chính mình chết dưới cây dâu có thể thành gì?

( deyun: ta nhớ là cây bồ đề mà ta, mà thôi theo tác giả).

Tả Lực Khôi kéo cô chạy ra khỏi lò gạch, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ nhưng lại không thấy chiếc xe đâu. Nơi này là vùng ngoại thành, xe không nhiều lắm. Tả Lực Khôi có chút cạn lời: " sẽ không có người lớn mật đến trộm xe cảnh sát chứ?".

Tần Thái nhìn cái lưỡi hái trong tay, nó vẫn chưa biến trở lại thành bùa giấy, thật kỳ quái, đã chạy khỏi cây dâu kia mười mấy mét rồi mà.

Tả Lực Khôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên hai người quay đầu lại, phát hiện chiếc xe cảnh sát vẫn nằm ở vị trí ban đầu. Tả Lực Khôi vỗ vỗ đầu: " không phải là quỷ che mắt chứ?"

Anh ta tới mở cửa xe bên ghế phụ lái để Tần Thái đi vào, Tần Thái lại chậm rãi lui về phía sau, sau đó bảo: "đừng quay đầu lại, từ từ đi tới đây"

Tả Lực Khôi khó hiểu: "chuyện gì vậy?"

Chờ tới lúc anh ta đi đến trước măt, Tần Thái mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tả Lực Khôi: "chúng ta đi lầm đường"

Tả Lực Khôi không tin: " không có khả năng"

Tần Thái vuốt một mặt đầy nước mưa: " rất có thể! Tại sao ban đầu chúng ta không nhìn thấy chiếc xe? Tại sao pháp khí của tôi không trở lại thành lá bùa?"

Tả Lực Khôi muốn giải thích: "không có khả năng chỉ một đoạn đường ngắn mà tôi lại nhớ nhầm. Có lẽ mưa quá lớn nên không thấy được xe?"

Tần Thái nhấc cái lưỡi hái trắng sáng như tuyết lên: " cho nên pháp khí của tôi không biến trở về là do gặp nước nên hư sao?"

Tả Lực Khôi bị chọc cười: " được rồi, tôi nghe theo cô, cô là chuyên gia"

Chuyên gia cái rắm, Tần Thái phun ra một ngụm nước mưa, vuốt toàn bộ mái tóc dài đang dán bên mặt: "sớm biết thế này thì đã nghe theo lời sư phụ, ráng mở thiên nhãn thì tốt rồi!!"

Hiện tại không phải là lúc hối hận, Tần Thái không mở được thiên nhãn, nhưng cô có thể cảm giác được âm khí càng lúc càng nặng.

Tần Thái giữ chặt Tả Lực Khôi: " bây giờ anh hãy tưởng tượng biển số xe cảnh sát kia là sh:63321"

Tả Lực Khôi không hiểu, Tần Thái nhắc lại: " dùng sức tưởng tượng, nhớ kỹ là sh:63321"

Tả Lực Khôi dù sao cũng là cảnh sát hình sự, năng lực tư duy tốt, chỉ một lát sau Tần Thái cùng anh đi ra phía sau xe, thấy biển số là sh:63321.

Tả Lực Khôi giật mình ——tại sao lại như vậy? vốn biển số xe không phải như vậy.

Tần Thái lại đã hiểu: "cái cây dâu tinh kia đã tạo ra một không gian theo tư duy sáng tạo của anh. Bởi vì anh quan sát xung quanh rất tinh tế, cho nên nó dễ dàng phục chế tất thảy"

Tả Lực Khôi rốt cuộc cũng cảm thấy đáng sợ: "có cách giải quyết không?"

Cách thì còn đang suy nghĩ, Tần Thái lắc đầu: "nếu tôi không đoán sai, có lẽ chúng ta bị nó lừa vào cái hố do anh đào kia rồi?"

Này đúng thật là tự đào hố chôn mình. Tả Lực Khôi dở khóc dở cười, anh chỉ có thể tìm vui trong bể khổ: " này cũng khá là hên nha, không có đào nhiều hố"

Hiện giờ hai người không phân biệt được phương hướng, Tả Lực Khôi có chút lo lắng: " nếu như chúng ta thực sự ở bên dưới cây dâu, lại có nhiều thi thể thế kia, có thể hay không..."

Tần Thái vội vàng che miệng anh ta: " anh đừng tưởng tương lung tung chứ!"

Bàn tay nhỏ nhắn kia dán lên môi, ngấm nước mưa nên hơi lạnh. Tả Lực Khôi ngẩn ra, Tần Thái lại thả tay: " Thôi, tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ"

Tả Lực Khôi quay đầu nhìn lại, phát hiện tại cửa lò gạch có vài người đi tới. Quần áo trên người họ là bộ công nhân màu xanh của lò gạch,ngoại trừ tay với mắt lại đen thui, thì chẳng khác công nhân bình thường là bao. Sắc mặt Tả Lực Khôi trở nên nghiêm túc: "hôm nay đáng lẽ không có người đi làm"

Tần Thái mím môi không nói, mấy người kia đi tới gần, Tả Lực Khôi tập trung tinh thần, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng—— bọn họ mặc quần áo màu lam cũ, kiểu dáng đó không giống đồ cổ trang nhưng cũng không giống quần áo hiện đại.

Lòng bàn tay Tả Lực Khôi bắt đầu rỉ mồ hôi, cộng với nước mưa, một chút độ ấm cũng không có: " Tần Thái, thật xin lỗi, tôi không nên gọi cô tới"

Tần Thái đưa lưỡi hái cho Tả Lực Khôi: "đừng nhiều lời, cầm đi"

Tả Lực Khôi không nhận: " vậy cô làm sao bây giờ?!"

Qua màn mưa, Tần Thái lớn tiếng gào: "anh lo lắng cái gì a, tôi bảo anh cầm thì anh cứ cầm, so với tôi thì anh có năng lực đánh đấm hơn!"

Lúc này Tả Lực Khôi mới nắm lưỡi hái trong ta, anh ra trịnh trọng thề: "tôi nhất định sẽ mang cô ra ngoài!!"

Tần Thái cầm hai cục gạch làm vũ khí: " cố lên"

Vài người tới gần, Tả Lực Khôi thấy rõ —— bọn họ giống như từ trong lòng đất bò ra, sau gáy có cái lỗ, có chỗ đã hư thối, thịt treo trên mặt lúc nhúc giòi bọ.

Tả Lực Khôi đứng lên trước che chắn cho Tần Thái, sợ cô thấy ghê tởm. Tần Thái lúc này nào lo lắng cái đó.

Cô nắm hai cục gạch, một tay ném về con hoạt thi gần nhất.

Cục gạch kia đặc biệt dùng sức, mà đầu hoạt thi lại vốn mềm lập tức nát bét như dưa dấu.

Tả Lực Khôi nhìn cái đầu nát kia, lại liếc mắt nhìn Tần Thái một cái. Lúc này trông Tần Thái tràn đầy sát khí, nào còn cười cười ôn hòa như ngày thường.

Trong nháy mắt, Tả Lực Khôi dường như cảm thấy chính mình mới được bảo vệ. Lúc trước có những lúc anh làm việc với nữ đồng nghiệp, tuy rằng các cô ấy cũng đã làm hết phận sự, nhưng anh chưa bao giờ tính toán đến sức chiến đấu của họ.

Anh có thói quen bảo vệ các cô, có thói quen che chở phía trước, có thói quen cho các cô cảm giác an toàn.

Mà hôm nay, anh thế mà lại có cảm giác được bảo vệ—— cô gái này lúc tàn nhẫn lên, không thể nghi ngờ ở một mức độ nào đó làm anh cảm thấy an tâm.

Trong lòng Tần Thái lại không có một chút an toàn nào—— này mẹ nó, thế này là sao?

Lưỡi hái quả thật nhanh nhẹn, vốn dĩ thân thủ của Tả Lực Khôi không tồi, không cần tốn nhiều sức liền chém đôi đám hoạt thi, thế nhưng hoạt thi từ lòng đất không ngừng bò ra.

Tả Lực Khôi và Tần Thái dù sao cũng chỉ là người bình thường, làm sao giết hết đươc?

Đối mặt với đám hoạt thi không dứt này, đột nhiên Tần Thái có một ý tưởng lớn mật——cây dâu tinh kia phải chăng lấy mảnh hồn của chúng nó, rồi dùng hồn khác thế vào mà chỉ huy.

Người đời khi nói về anh hùng, có người nói là kẻ có tài thì gan cũng lớn, có người lại nói, nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng coi như là người anh dũng. Tần Thái lúc này đúng là không biết nên không sợ!!

Cô thực sự ly hồn, chuẩn bị khống chế mấy cái thi thể kia. Chiêu này vừa ra đúng là có hiệu quả. Mấy hoạt thi kia đều dừng công kích.

Tả Lực Khôi đang thấy kỳ quái, Tần Thái lại không dám phân thân——cô muốn tìm được nơi hoạt thi chui ra. Nhưng đang lúc dồn sức thăm dò, đột nhiên có một luồng sức mạnh lấn áp núi trời ập đến. Trong đầu Tần Thái ong một tiếng, ngay lập tức cái thứ lạ ấy tiến vào.

Cô xoay người, không nói hai lời bắt đầu tấn công Tả Lực Khôi.

Tả Lực Khôi kinh hãi: "Tần Thái?!"

Anh không thể đánh trả, chỉ vừa né tránh vừa gọi cô. Nhưng khi đó Tần Thái hoàn toàn điên cuồng, hai cục gạch trên tay uy vũ sinh phong! Tả Lực Khôi sợ nhất là Tần Thái sẽ chết tại chỗ này, nên lúc này không dám đánh trả, trên lưng trên đầu anh cũng đã bị cục gạch đạp cho mấy cái.

Tần Thái gấp đến độ không được—— từ linh thức của hoạt thi mà cô có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, cô bị cây dâu tinh điều khiển!!

Cây dâu tinh có thể dễ dàng nhập vào Tần Thái, cô lúc này mới thấy mình thật ngu, lại có thể cùng một yêu quái không biết đã bao nhiêu năm đạo hạnh mà đua hồn thức. không phải tìm chết thì là gì?!

Không thể đợi được nữa, Tả Lực Khôi không dám động thủ, khẳng định sẽ bị cây dâu tinh đánh chết. Cô khống chế một con hoạt thi, tiến lên hỗ trợ.

Tả Lực Khôi hoàn toàn hỗn loạn—— tình huống này là sao?! Tần Thái cùng anh đánh túi bụi, mà hoạt thi lại đến ngăn cản?!

+

Tần Thái cũng phiền, thật cũng không thể đánh hỏng thân thể của mình mà! Nếu đánh hỏng rồi, giống như đánh địch tám trăm mà tự tổn hại một ngàn, mẹ!

Đang lúc rối rắm, thân thể Tần Thái bị lật đến một đống gạch, một cái đồ lấp lánh rơi xuống—— di động!!

Tần Thái khống chế con hoạt thi lết qua đó, nhặt di động lên. Điện thoại của Thông Dương Tử đúng là hàng tốt. lúc này sóng vẫn có ba vạch, hơn nữa dù mưa lớn thế này cũng không bị ảnh hưởng.

Mẹ nó, thời khắc mấu chốt, vẫn là nên tin tưởng khoa học kỹ thuật!!

Tần Thái bắt đầu gọi điện thoại, không thỉnh cao nhân thì không được,

Một con hoạt thi gọi điện thoại thì thật là buồn cười, nhưng Tả Lực Khôi không có thời gian để cười: "ngươi là Tần Thái??"

Tần Thái không đếm xỉa tới anh ta: " chú ý đằng sau!!"

Hóa ra thân thể Tần Thái đang giơ gạch đánh tới!

Thật vất vả điện thoại mới kết nối được, người bên kia không chút khách khí: "nói chuyện chính!"

Tần Thái lớn tiếng nói: "sư thúc, ngã ba Tân Giao, lò gạch, mau tới cứu mạng!!" kêu xong, cô lại nghĩ đến cái tính tình của sư thúc này, đối với việc cứu người hắn không có hứng thú, vì thế nhanh chóng sửa miệng: "mười vạn... a không không, mười lăm vạn!!"

Vừa hô lên lời này, dù là đang trong cơ thể của hoạt thi, Tần Thái vẫn thấy đau thịt một trận. Mẹ nó mười lăm vạn a, tiền lương của mình ba ngàn một tháng, không ăn không uống bao nhiêu năm mới đủ trả cho hắn a!!

Bạch Cập không nói gì, chỉ treo điện thoại, Tần Thái bắt đầu phát sầu, không biết hắn có nghe thấy không, sẽ tới hay không tới.

Trước mặt đột nhiên có một đạo chưởng phong đánh úp tới, Tần Thái vừa nhấc đầu liền thấy thân thể của mình đang bổ tới, khối hoạt thi này liền mất một cánh tay.

" má nó" Tần Thái mắng to, mẹ ơi, bình thường ta không thấy ngươi mạnh mẽ như vậy nha.

Thân thể của cô còn muốn đánh tiếp, lại bị Tả Lực Khôi chạy tới thu hút đi chỗ khác. Tần Thái rơi lệ: "Tả Lực Khôi, anh xuống tay nhẹ nhẹ thôi... nếu không được thì ngàn vạn lần đừng để lại sẹo mà..!"

Đang đánh tới hoang binh loạn mã, bỗng nhiên mưa nhỏ lại. Mây đen bắt đầu tản đi, Tần Thái thấy xung quanh có mấy luồng ánh sáng xuyên qua màn đêm. Cô vừa chạy vừa gào: " Tả Lực Khôi, mau chạy sang hướng này!"

Tả Lực Khôi lại nghi ngờ—— này là hướng nào?!

Lúc anh ta chạy cũng không quên bế theo thân thể của Tần Thái. Tần Thái cố bò lên trên miêng hố, vừa ló lên được cái đầu, thì đột nhiên bị ai đó phía trên đạp một phát, rơi lại vào hố.

Tuy rằng Tần Thái muốn mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn, nhưng lại không khỏi kinh ngạc cảm thán với một cước kia đủ mau, chuẩn, ác.

Tình huống cực kỳ khẩn cấp, mà nhìn lại đám hoạt thi tán loạn, Tần Thái thật muốn cười: "qua việc này đã chứng minh cho chúng ta thấy, chạy nhanh chưa hẳn đã tốt.."

Bạch Cập đi tới miệng hố, Tần Thái ở dưới kêu: "sư thúc, là sư thúc sao? Con là Tần Thái, con bị biến thành hoạt thi, người đừng đá con!!"

Phía trên truyền tới một thanh âm lạnh lẽo cách người ngàn dặm: "đừng lôi thôi dài dòng, tự bò lên đi"

Tần Thái ở dưới đáy hố, nhìn mấy con hoạt thi khác đang hoạt động, cô rơi lệ đầy mặt: "con vốn đang trèo gần lên mà người lại đá con xuống rồi..."

Một con hoạt thi khác dũng mãnh xông tới, Tần Thái bị k1ch thích tính anh hùng mà gào lên: "đừng mong đi ra khỏi đây, trừ phi các ngươi bước qua xác ta!!"

Kết quả...chúng nó thật đã dẫm qua thân thể của cô... bò lên trên.

1

Tác giả có lời muốn nói: =3=