Rồi Dung Hoàn lần lượt kể lại chuyện năm đó.
" Năm đó khi ta vừa sinh ra thì mẫu thân liền mất.

Tất cả mọi người đều nghĩ ta là đứa con khắc mệnh đã hại chết mẫu thân nên chửi rủa đánh mắng ta.

Phụ thân ta vì nghe theo người khác nói mà bắt ta lên miếu thờ kia ở.

Ta cứ nghĩ rằng tất cả đã kết thúc ở đó, ta sẽ được sống yên phận ở đó cả đời nhưng không… "
Nói đến đây dường như trong ánh mắt Dung Hoàn nổi lên một trận sóng lớn.

Các tia máu đỏ từ đó mà ra.

Đôi mắt đã dần ngấm lệ.
" Đêm đó là một đêm mưa lạnh.

Khi đang dọn miếu thờ thì ta nghe thấy tiếng đập cửa.

Ta liền nghĩ mưa lớn như vậy chắc có người đi lên rừng không kịp trở về.

Vì vậy liền ra mở cửa.

Đó là hai tên nam nhân trẻ gương mặt cùng quần áo đã sớm ướt.

Thấy vậy ta liền mời hai tên đó vào trong miếu.

Nói rằng sáng mai hãy rời đi.

Vào bên trong phòng ngủ ta liền lấy khăn ra cho hai tên đó lau.

Tiếp theo liền mang cơm ra cho ăn.

Xong xuôi tất cả thì liền vào trong đi ngủ.

Nhưng ta nào biết tối hôm đó lại là tối cuối cùng.

Đến nửa đêm thú tính của hai tên đó nổi lên.

Cả hai liền đi vào phòng mà thay nhau làm nhục ta… "
Lâm Trương Kiệt đứng bên cạnh nhìn Dung Hoàn mà đau xót.

Trong lòng lại có cái cảm giác khó tả đến vậy.
" Ta vùng vẫy hết lên thì bị chúng hành hạ đánh đập.

Vết sẹo này… "

Dung Hoàn đưa tay lên chạm vào vết sẹo lớn trên gương mặt mình.

Vết sẹo lớn nhìn vừa đáng sợ lại vừa khiến người ta muốn tránh xa.
" Vết sẹo này là do một trong hai tên đó để lại.

Chúng trói ta lại, làm nhục hết lần này đến lần khác.

Ta mất sức mà thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh lại hai tên súc sinh đó đã sớm rời đi để lại một mình ta loã thể cùng những mảnh y phục rách ở dưới sàn.

Vừa đau vừa hận nhưng ta không thể chết.

Bởi vì bản thân đã bị ô uế ta không thể ở lại miếu thờ nên đã rời đi.

Đi đến một nơi vắng vẻ thì liền dựng lều ở trại mà sinh sống qua ngày.

Một tháng sau ta phát hiện mình đã mang thai.

Có lẽ đó là hy vọng sống cuối cùng của ta.

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì liền có người phát hiện.

Rồi hôm đó lại có ba tên nam nhân tới.

Trong đó có hai tên lần trước.

Ta lại tiếp tục bị hành hạ đến ngất đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy liền thấy người dân bao quanh, bản thân thì không mặc y phục cùng chiếc bụng bầu ngang nhiên nằm dưới đất.

Lúc đó ta đã rất sợ hãi.

Không lâu sau thì cha ta đến.

Ông ta nói ta chửa hoang, là thứ súc vật, là đứa con khắc mệnh mẫu thân, là nữ nhân ham mê sắc dục.

Vì vậy nên chẳng hề nhận đứa con này.

Những ngày tháng sau đó ta bị dân làng chửi rủa, đuổi đi xa.

Trong lòng ta oán hận cha ta, oán hận những lời chửi rủa.

"
Câu chuyện của cô gái Dung Hoàn này tại sao lại tang thương đến vậy ? Tất cả đều rơi vào im lặng mà chẳng ai nói một lời.
" Sau đó oán hận cùng chấp niệm trong lòng ta bị Hoả Linh nuốt chửng.

Ta đã lập lời thề hiến dâng cả cơ thể và tâm hồn cho Hoả Linh còn hắn sẽ giúp ta báo thù.

Cứ vậy mà ta dần dần bị Hoả Linh nuốt chửng.

"
- Vậy ra là nàng là bị Hoả Linh nuốt… tại sao không nói tất cả cho ta biết ? Tại sao khi ta hỏi nàng lại im lặng ?
" Vì ta không muốn liên luỵ đến chàng.

"
Lâm Trương Kiệt nhìn người con gái trước mắt mà vô cùng đau xót.

Ngày trước khi lên miếu để cầu phúc cho mẫu thân hắn đã gặp nàng.

Cái người con gái xinh đẹp không quá mặn mà quyến rũ nhưng lại chiếm hết ánh nhìn trong mắt hắn.

Ngay từ lần đầu gặp hắn đã yêu Dung Hoàn say đắm.

Cũng từ đó mà hay lui tới miếu thờ hơn.

Hắn biết xuất thân của nàng nhưng không hề chê trách.

Biết bao lần muốn về nói chuyện với cha Dung Hoàn liền bị ngăn lại.
Cứ vậy mà cuộc sống trôi qua êm đẹp trong suốt bao năm.

Rồi một ngày trở lại miếu thờ không thấy Dung Hoàn đâu nữa Lâm Trương Kiệt liền điên cuồng cho người đi tìm.

Nhưng kết quả nhận lại thì không như mong đợi.
Vài tháng sau khi nghe tin đồn có nữ nhân lẳng lơ chửa hoang ở gần con suối xa huyện, Lâm Trương Kiệt liền chạy thật nhanh tới đó.

Đập vào mắt hắn là hình ảnh nàng một thân bụng bầu thương tích đầy mình.


Trên gương mặt xinh đẹp là một vết sẹo lớn.

Mặc dù đã cố gắng hỏi nhưng Dung Hoàn vẫn một mực không trả lời.
" Nếu nàng đã không muốn nói vẫn cứ cố chấp như vậy thì chúng ta nên dừng lại thôi.

Cáo từ.

"
Câu nói lạnh lùng của Lâm Trương Kiệt dường như đã bóp nát trái tim Dung Hoàn.

Đến cuối cùng sau khi trở lại bờ suối hắn mãi mãi chẳng thể tìm thấy nàng.
- Tại sao phải như vậy ?
" Ta đã bị ô uế, không xứng đáng với chàng.

Nhưng trong suốt cuộc đời ta chàng là người duy nhất đem lại hơi ấm cho ta.

Đa tạ chàng.

"
Cái thứ chất lỏng mặn đắng ấy rơi trên gương mặt cả hai người.

Lâm Trương Kiệt tiến đến gần Dung Hoàn, đưa tay chạm lên gương mặt khiến hắn yêu say đắm.

Nhưng rồi lại như một khoảng không liền xuyên qua.

Hắn biết bây giờ nàng chỉ là một mảnh hồn phách còn lưu lại trên nhân gian.

Tất cả đã chẳng thể quay trở lại như trước kia.
Lâm Trương Kiệt quỳ xuống dưới đất mà khóc.

Người hắn yêu trải qua những chuyện kinh khủng như vậy mà hắn lại chẳng hề hay biết.

Có lẽ nào là do ông trời đang trêu đùa hắn không ?
" Đừng khóc, ta không xứng với chàng.

Nếu có kiếp sau nhất định ta sẽ cưới chàng.

"
- Ta không thể đợi kiếp sau… thực sự không thể đợi…
" Thứ lỗi cho ta không thể giữ được lời hứa với chàng.

"
Nói rồi hồn phách của Dung Hoàn tan biến.
- Hoàn nhi, Hoàn nhi, HOÀN NHI.
Tiếng gọi thảm thương của Lâm Trương Kiệt vang vọng nhưng đáp lại hắn chỉ là im lặng.

Liên Vương đi đến bên cạnh hắn mà an ủi.
- Dung Hoàn mãi mãi vẫn sẽ yêu ngươi.
Lâm phu nhân và Lâm huyện lệnh đi tới bên cạnh hắn, đưa tay lên lau đi nước mắt.

Tất cả trở lại như bình thường, không ai biết được rằng phía sau là cả một câu chuyện dài đẫm nước mắt.
Lâm Trương Kiệt từng bước nặng nề đứng dậy.

Lau đi giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt mà đi về phía miếu thờ.
- Kiệt nhi.

- Đừng đi theo con.
Nhìn bóng lưng Lâm Trương Kiệt xa dần mà trong lòng bà không khỏi đau.

Hắn như người mất hồn, đi lên trên miếu thờ nhìn ngắm xung quanh.
" Sau này nhất định ta sẽ gả cho huynh.

"
" Lâm Trương Kiệt, huynh quá đáng lắm lại dám trêu chọc ta.

"
" Nhìn này, là sao băng đấy, mau ước đi.

"
" Huynh đứng lại đó.

"
" Là một con thỏ con, chúng ta mang về nuôi dưỡng nó nhé, được không ? "
" Ta không có gia đình, người duy nhất ta tin tưởng là huynh.

"
" Ta không có gì để nói cả.

Huynh nhìn thấy rồi đó.

Tất cả những gì trước mắt huynh là sự thật.

"
Từng kí ức cứ ùa về không ngừng.

Nước mắt hắn cứ thế mà chảy xuống không thôi.

Bỗng phía trước hắn hiện lên hình ảnh Dung Hoàn đang lau chùi tượng quan âm.

Thấy tiếng động liền quay lại nhìn hắn.
- Lâm Trương Kiệt, huynh đến muộn quá đấy.
- Dung… Dung Hoàn, là nàng sao ?
Bước từng bước chân vội vã vào miếu thờ, Lâm Trương Kiệt đưa tay lên chạm vào Dung Hoàn.

Nhưng vừa mới chạm vào nàng lại biến mất.

Là ảo giác sao ? Ta nhớ nàng đến nỗi có ảo giác sao.

Lâm Trương Kiệt một mình đi vào miếu thờ, nhìn lại từng khoảnh khắc bên cạnh Dung Hoàn.