Tại sao lại là phụ vương mời hắn đi chung chứ ? Tên đáng ghét này lần nào cũng tranh đồ của nàng.

Lần này nàng nhất quyết sẽ không nhường hắn.

Tuyết Dao một mực chỉ tay vào con ngựa trước mắt muốn lấy bằng được.

Liên Vương cũng không vừa, y một mực chọn con ngựa trắng của nàng.

Cuộc tranh đấu diễn ra, Tuyết Dao cau mày nhìn thẳng vào y.

Liên Vương đứng đó khoanh tay trước ngực nhìn nàng.

Để xem nàng sẽ làm gì để có được con ngựa này.

Không ai chịu nhường ai khiến Chu công công cũng phải khó xử.
- Còn không mau chọn ngựa sẽ trễ giờ đó.
Phụ vương nàng cưỡi ngựa đi lại.

Cái vẻ đẹp này, là cha truyền con nối sao ? Mái tóc bạc bay nhẹ trong gió, dường như trên khuôn mặt không hề có dấu hiệu của tuổi tác.

Nhìn qua đâu ai nói được đây là một nam nhân đã có con gái, năm nay cũng đã bốn mươi xuân xanh.

Cái vẻ đẹp thời gian không thể bào mòn này thật khiến con người ta phải ghen tị.
Ông đưa ánh mắt nhìn Chu công công ý hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Chu công công chạy lại báo cáo tất cả các sự việc đã diễn ra.

Ông khẽ bật cười.

Tuyết Dao con gái ông cứng đầu như vậy chắc chắn sẽ không nhường ai thứ gì.
- Liên Vương điện hạ.
- Có thần.
- Điện hạ có thể nhường cho ái nữ lần này không ?
- Nếu hoàng thượng đã nói vậy, thần đành phải đi chọn con khác.

Tuyết Dao nghe vậy hớn hở nở nụ cười chạy vào dắt ngựa ra.

Khi vào không quên quay lại châm chọc Liên Vương.

Biết sao giờ, y trước giờ không đôi co với nữ nhân.

Y đi vào nhìn tuỳ tiện chọn một con ngựa trắng khác đem ra.
Tất cả đã sẵn sàng cho một cuộc đi săn.

Địa điểm đến là bãi săn quen thuộc của hoàng cung.

Một cánh rừng rộng lớn bạt ngàn chỉ dành riêng cho người trong hoàng cung đi săn.

Dừng lại phía trước rừng, hoàng thượng đưa ra luật đi săn.

Thời gian săn là 1 nén nhang, trước khi một nén nhang bị đốt hết phải quay lại vị trí xuất phát.

Động vật dưới đất sẽ được tính là một điểm, trên không là hai điểm.

Chu công công đốt hương ra hiệu cuộc đi săn bắt đầu.
Tuyết Dao vốn đã quen địa hình nơi đây nên rất dễ dàng bắt được một con thỏ trắng và một con chim.

Nàng với quyết tâm chiến thắng phi ngựa vào sâu bên trong tìm động vật.

Ánh mắt nàng va phải hình ảnh Liên Vương đang giương cung nhắm vào một con sói.
Gương mặt y như mỹ nam bước ra từ trong tranh vẽ, đôi mắt sắc sảo nhưng lại vô cùng ôn nhu.

Bất chợt trong lòng nàng có một chút rung động.

Mũi tên trên cung vừa được bắn xuống liền kết liễu sinh mạng của con sói tội nghiệp.

Liên Vương nhảy xuống ngựa, rút mũi tên ra cầm con sói lên.

Ánh mắt y quay sang nhìn Tuyết Dao, đôi môi cong lên nở nụ cười.
" Gì chứ, tại sao ta lại nhìn hắn, phải đi săn thôi thời gian sắp hết rồi.

"
Tuyết Dao quay ngựa lại đi về hướng ngược lại.

Dưới đất là một con sóc đang lẩn trốn sau tán lá cây.

Rút một mũi tên phía sau, nàng tập trung nhắm vào con sóc.

Cung vừa giương lên mũi tên liền xuyên qua người con sóc.

Nàng xuống ngựa, nhặt con sóc nhỏ lên.

Rẽ lá ra nàng bỗng nhìn thấy hai con sóc con đang sợ hãi núp dưới người con sóc nàng vừa giết.

Ánh mắt có chút tội lỗi, cầm con sóc mẹ bỏ vào giỏ chiến lợi phẩm và mang hai con sóc con về cùng.

Nếu đã giết ch/ết mẹ sóc nàng đành phải chăm sóc con của nó.
Thời gian một nén hương cũng đã gần hết, Tuyết Dao quay ngựa trở lại điểm xuất phát.

Nén hương dần dần tàn đến cuối, Tuyết Dao càng thúc ngựa nhanh hơn.

Phụ hoàng và Liên Vương sớm đã trở lại.

Nén hương vừa tàn cũng là lúc nàng về tới nơi.

Phụ hoàng sau bao nhiêu ngày không đi săn nhưng kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung vẫn điêu luyện như ngày nào.

Kết quả :
Hoàng thượng : hai động vật trên không ba động vật dưới đất tổng là bảy điểm
Tuyết Dao : một động vật trên không hai động vật dưới đất tổng năm điểm
Liên Vương : bốn động vật trên không ba động vật dưới đất tổng mười một điểm.
Cuối cùng người thắng lại là Liên Vương.

Nàng uất ức nhìn vẻ mặt đắc thắng của y.

Trên gương mặt y vẫn còn nở nụ cười.
Kết thúc cuộc đi săn, tất cả trở về hoàng cung.

Trời cũng đã xế chiều, những tia nắng yếu ớt cuối cùng còn vương lại trên nền đất.

Tuyết Dao ngồi trên ngựa cảm nhận cái không khí lành lạnh mà vô cùng dễ chịu.

Có lẽ đây là thời điểm nàng thích nhất.

Ánh mắt nàng va phải cảnh hoàng hôn phía xa xa.

Trong chớp mắt nàng lại nhớ tới lần cùng Liên Vương ngắm hoàng hôn trên huyện Án Nhân.

Tâm tư nàng đến nàng còn chẳng thể hiểu.

Phía sau y luôn luôn theo sát nàng, ở phía sau nhìn bóng lưng Tuyết Dao.
Trở về điện Linh Lan, nàng mệt mỏi nằm xuống giường.

Chợt nhớ đến hai bé sóc con nàng nhặt về, Tuyết Dao chạy ra ngoài sân nhìn.

A Lệ đã để chúng vào một chiếc lồng nhỏ, bên trong là đồ ăn và đồ uống.
- Công chúa, thay y phục thôi, sắp muộn rồi.
- Được rồi ta vào luôn.
Ánh mắt nàng lưu luyến nhìn hai con sóc nhỏ bé.

Sau khi thay y phục, nàng đi ra bàn ăn dùng bữa.

Chẳng biết có phải là do đi săn quá mệt hay không nhưng nàng ăn nhiều mà lại rất ngon miệng.
Phía bên kia Liên Vương cũng vừa hay thay xong y phục.

Nhìn chiến lợi phẩm hôm nay đi săn được, y lại nảy ra một ý tưởng.

Cầm một con chim đi về phía nhà bếp, tối nay đích thân y sẽ vào bếp.

Bàn tay điêu luyện làm sạch chim rồi lại từng bước chặt thịt xào nấu.


Từng bước được thực hiện vô cùng tỉ mỉ.

Mùi hương của món ăn lại đặc biệt thơm.

Cái mùi hương quyến rũ lòng người đến lạ.

Tất cả được y làm trong hơn một canh giờ.

Bày thành quả của bản thân lên, Liên Vương không khỏi mãn nguyện đưa đũa lên dùng thử một chút.

Mùi vị cũng như màu sắc khá ổn.
- Khai Tử mang về điện đi.
- Vâng.
Từng đĩa được đặt vào trong hộp mang đi.

Liên Vương nếu không làm hoàng tử thì đã sớm trở thành một đầu bếp.

Đặt hộp đồ ăn lên bàn, Liên Vương háo hức sắp tất cả ra mà nếm thử.

Gương mặt thoả mãn vô cùng vui vẻ.

Khai Tử đứng bên cạnh tò mò nhìn biểu cảm của chủ tử.
- Nào mau ngồi xuống nếm thử đi.
- Điện hạ, như vậy không hợp lễ.
- Lễ nghĩa gì chứ ? Nào mau ngồi xuống.
Y kéo Khai Tử ngồi xuống.

Tuy không muốn nhưng nhìn thái độ kiên quyết của y Khai Tử đành ngoan ngoãn mà động đũa.

Từng món từng món không món nào là không ngon.

Thân là hoàng tử nhưng lại nấu ăn ngon như vậy chẳng phải đã đánh gục biết bao cô gái sao ?