Sáng nay trong cung, Vân Chấn Tung đã trúng một chiều.

Cho nên biết rõ Vân Quận Ninh không chỉ mỗi nói rồi thôi, nàng nói muốn đánh, sợ là mỗi người trong phủ cũng không thể trốn thoát.

Kể cả ông ta.

Nhưng Vân Đinh Lan lại không vui, lúc này nhíu mày nói: “Minh Vương Phi đây là đạo lý gì vậy? Phụ thân của muội là được hoàng thượng phong làm Ứng Quốc Công, cũng là phụ thân của tỷ, trưởng bối, sao có thể nói đánh là đánh.”
Muốn đánh nàng ta?
Không có cửa đâu?
Khóe mắt nàng ta liếc nhìn Lục Dữu ở phía cửa, ra hiệu cho nàng ta nhanh chóng đi đến Doanh Vương Phủ, để Mặc Hồi Phong đến làm chỗ dựa cho nàng ta.

Cảnh tượng này tất nhiên không thể thoát khỏi hai mắt của Vân Quán Ninh.

“Nhị muội, để ta nhắc nhở muội một câu.”
Nàng cười như không cười nhìn nàng ta: “Mấy ngày trước Doanh Vương đã bị phụ hoàng phái đi biên cương rồi.

Doanh Vương Phủ hôm nay là do Tần Tự Tuyết làm chủ đấy.”
“Lúc này muội đưa đến cửa không phải là tự tìm đường chết sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đinh Lan tái mét.

Đúng rồi!
Tại sao nàng ta lại quên được, trước đó Mặc Hồi Phong đã rời kinh rồi.

Trước khi đi, hắn ta còn cố ý dặn dò nàng ta ở kinh thành phải làm việc cẩn thận, đừng liều lĩnh đi chọc vào Vân Quán Ninh hoặc Tần Tự Tuyết, để tránh không có người che chở cho nàng ta.

Sao hôm nay nàng ta lại có thể quên không còn một mảnh thế này?
Thấy nàng ta tiếp tục vặn bánh chéo trong tay...!à không, là khăn gấm.

Lúc này Vân Quán Ninh mới hài lòng mỉm cười: “Ứng Quốc Công được hoàng thượng sắc phong không phải là giả.”
“Nhưng bổn vương phi cũng được vương gia nhà ta dùng hiệu lớn tám người khiêng vào Minh Vương Phủ đấy! Là con dâu của phụ hoàng đấy! Hôm nay ta đến Phủ Ứng Quốc Công, tất nhiên là đã được phụ hoàng gật đầu đồng ý rồi.”
Nàng liếc nhìn một cái: “Bổn vương phi nói đánh chính là phụ hoàng để cho đánh.”
“Muội muốn chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng sao?”
Chỉ một câu đã dọa cho Vân Chấn Tung hồn phi phách tán rồi.

Ông ta vội vàng tiến lên bảo vệ Vân Đinh Lan ở sau lưng, cười mỉa với Vân Quán Ninh nói: “Minh Vương Phi, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ.

Đinh Đinh là con gái của ta, ta sẽ không để nàng bị người ta hại chết không công vậy đâu.”
“Hôm nay Minh Vương Phi cũng đã vất vả rồi, hay là trước tiên ngồi xuống uống chén trà đã?”
Nếu là lúc trước, Vân Đinh Lan còn dám nói, Vân Quán Ninh không được Mặc Diệp sủng ái, thậm chí còn bị cấm túc.

Làm sao dám ở trước mặt nàng ta dựa vào thân phận Minh Vương Phi để diễu võ dương oai?
Nhưng hôm nay nàng ta lại không đủ can đảm.

Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy Mặc Diệp sủng ải nàng có thừa.

Vân Chấn Tung cũng biết chẳng những Mặc Diệp che chở cho nàng mà đến cả Mặc Tông Nhiên cũng che chở cho nha đầu thối này...!sáng nay trong cung, ông ta lại một lần nữa nhận ra sự thật này.

Cho nên ông ta nào dám đụng vào Vân Quán Ninh.

“Ta không uống trà nữa”
Vân Quán Ninh cười khẽ: “Ta sợ trà của Phú Quốc Công có độc.”
Một câu nói của nàng đã làm cho Vân Chấn Tung vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Trước khi đến Phú Quốc Công bổn vương phi đã cho người điều tra rõ việc này.


Tối hôm qua lúc Đinh Đinh rời khỏi Minh Vương Phủ vẫn còn rất tốt đấy, đến đêm đột nhiên lại bị trúng độc.”
Nàng dừng lại một chút, khóe mắt đảo qua mặt từng người một trong phòng.

Đột nhiên, ánh mắt nàng trở lên lạnh lẽo: “Tại sao còn không kéo ông ta ra ngoài?”
Nàng nhìn thấy Trần quản gia còn đang co rúm lại ở sau lưng Vân Đinh Lan, cố gắng cúi thấp đầu để làm giảm bớt cảm giác tồn tại của ông ta, không dám để cho nàng nhìn thấy.

Mà Châu Nhi đã sớm đi ra ngoài.

Vì vậy ngự lâm quân tiến lên kéo lão Trần ra ngoài không hề do dự.

Bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng roi đánh liên tục, cùng với tiếng kêu khóc thảm thiết của lão Trần.

Vân Đinh Lan nghe thấy tiếng kêu đó đã sởn hết cả gai ốc.

Đồ tiện nhân này cũng thật oai phong.

Hôm nay chẳng những Trần Thị bị đánh gậy mà đến cả Trần quản gia cũng bị đánh gậy, toàn bộ Phủ Ứng Quốc Công không ai làm được gì nàng, điều này càng khiến cho Vân Đinh Lan sợ hãi.

“Nếu Đinh Đinh trúng độc trong đêm vậy thì chắc chắn là trúng độc ở Phú Quốc Công.”
Vân Quản Ninh lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Châu Nhi đã khai báo tối hôm qua sau khi Định Định trở về chỉ dùng bữa tối với các người.

Trừ lúc đó ra thì không ăn cái gì cả.”
Vừa nói xong, Vân Đinh Lan vội vàng nói: “Nhưng bữa tối qua phụ mẫu cũng ăn cùng một chỗ.”
“Nếu trong bữa tối có độc thì tại sao chỉ có một người là tam muội bị trúng độc chứ?”
Xem dáng vẻ vội vàng của nàng ta...!
Vân Quán Ninh cười một tiếng: “Tại sao nhí muội lại kích động như vậy? Đây là sợ ta không hoài nghi đến trên đầu muội sao?”
Vẻ mặt Vân Đinh Lan cứng đờ: “Minh Vương Phi, tỷ đừng ngậm máu phun người.”
“Từng người trong phủ đều là kẻ tình nghi.

Bổn vương phi chỉ nói hoài nghi muội, cũng chưa hề nói là muội làm đâu, làm sao muội phải kích động chứ?”
Ngón tay Vân Quản Ninh duỗi ra chỉ về phía Vân Chấn Tung: “Mà ngay cả Ứng Quốc Công cũng nằm trong diện tình nghi, muội xem ông ấy có kích động không?”
Vân Chấn Tung: “...”
Ông ta dám kích động sao?
Không dám.


Vân Đinh Lan không cam lòng ngậm miệng.

Lúc này Vân Quản Ninh mới thu hồi tươi cười trên mặt, nghiêm túc phân phó hai tên ngự lâm quân ở ngoài cửa: “Lập tức đi đến phòng bếp! Đồ ăn thừa tối hôm qua, còn có các loại đồ làm bếp...!tất cả phải kiểm tra cẩn thận.”
Nói xong, lại phân phó cho tên khám nghiệm tử thi: “Ngươi cũng đi cùng đi, không được để bỏ lỡ bất cứ điều gì.”
“Vâng, thưa vương phi”
Mấy người quay người đi ra ngoài.

Vân Đinh Lan lập tức luống cuống, ánh mắt vội vàng ra hiệu cho Lục Dữu đi theo sau.

Ai ngờ thân thể Vân Quán Ninh chợt lóe, trong chớp mắt đã đến cửa, chỉ duỗi chân một cái...!Lục Dữu đã bị vấp ngã xuống đất, sống mũi bị đập xuống đất, máu chảy ròng ròng.

Mãi không đứng dậy được.

“Minh Vương Phi, tỷ...”
Vân Đinh Lan không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng tiến lên: “Tỷ có ý gì?”
“Bổn vương phi vẫn chưa mù đầu, người thực sự cho rằng ta không nhìn thấy cái ánh mắt ra hiệu sứt sẹo kia của ngươi sao?”
Vân Quán Ninh lạnh lùng nhìn nàng ta: “Người trong phòng này, không ai được rời khỏi nửa bước.

Nếu không bổn vương phi sẽ chặt chân của nàng băm ra cho chó ăn.”
Nàng vừa nói xong, không khí trong phòng đột nhiên lạnh hơn, nhiệt độ giảm xuống.

Vẻ mặt Vân Đinh Lan càng thêm đắc ý.

Đến lượt tên khám nghiệm tử thi.

Hắn ta cúi thấp đầu tiến lên, chậm rãi lấy trong tay áo ra một cái bát sứ mạ vàng: “Vương phi, vị thần vừa mới phát hiện ra cái bát này, có vẻ như có vấn đề.”
Vẻ mặt Vân Đinh Lan đang đắc ý lập tức cứng đờ lại.

Vân Quán Ninh tiếp nhận bát sứ, cảnh tiếp theo đã làm cho Vân Đinh Lan suýt nữa ngất đi...!
Chỉ thấy Vân Đinh Đinh vốn dĩ đã “chết” đang nằm trên giường, đột nhiên ngồi dậy.